ĐÊM MƠ THẤY MẸ
Con đi giữa trận mưa rào
Bước chân lạ lẫm lối
vào ngõ xưa
Chẳng còn nghe tiếng võng
đưa
Chẳng còn nghe thấy giữa
trưa tiếng gà.
Dẫu ai cũng phải về già
Vẫn mong sao để mẹ ta mãi
còn
Nắng xưa đốt áo khô giòn
Mưa xưa rã đất cho mòn
lối quê...
Chập chờn trong tỉnh
trong mê
Bỗng nghe tiếng mẹ gần kề
gọi ta
Mẹ ơi con đã về nhà (!)
Bước chân vội vã như là
ngày xưa
Khẽ chao cánh võng đu đưa
Câu ru man mác đêm mưa
thuở nào
Gió qua khe cửa lọt vào
Giật mình nhìn khắp mà
nào thấy đâu.
Đêm quê sầu lại thêm sầu
Vầng trăng cuối tháng bạc
mầu tóc ai.
ĐÒ NAN
(Tình Quang ngày lụt năm 1971)
Lại nghe tin lũ đổ về
Khắp trời vần vụ mưa dầm
dề mưa
Nhớ ngày đê vỡ năm xưa
Làng ta ngập hết vẫn chưa
quên nào
Mái tranh trôi giữa sóng
trào
Tiếng con gọi mẹ như bào
ruột gan
Bao người nước mắt chan
chan
Bao năm rồi, vẫn cứ tan
nát lòng.
Con từ mặt trận miền
trong
Được về thăm mẹ mà không
lối vào
Mẹ ơi, mẹ ở nơi nào (?)
Từng con sóng lớn, xoáy cào
mặt đê
Lũy tre xanh tốt xưa kia
Chỉ còn đôi nhánh đứt lìa
đang trôi
Làng xưa đi mất đâu rồi
Chẳng còn ai để cho tôi
hỏi dò.
Gậy tre quờ quạng lần mò
Bỗng đâu có một con đò
lướt qua
Anh vừa từ chiến trường
ra?
Em đi tìm mẹ, tìm nhà
cho anh!
Tháng năm trôi thật là
nhanh
Quê mình đã hết chiến
tranh lâu rồi
Anh đi tìm đã bao hồi
Con đò nan ấy đâu rồi...
đò nan?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét