CÁT BÀ MÃI NGUYÊN XANH
Lại ra thăm đảo “Các Bà”[1]
Để
tìm lần nữa đâu là “Các Ông”
Cầu
tầu sóng nước mênh mông
Một
trời sao sáng ngỡ sông Ngân Hà
Cát
Cò trong ánh chiều tà
Để
tình ai đó mặn mà cùng ai
Vẫn
còn kia “Cát Gái Trai”
Cát
Dừa, Đảo Khỉ nối dài Đường Danh[2]
Hùng
Sơn cây cỏ biếc xanh
Pháo
đài Chiến Thắng lừng danh thuở nào
Trung
Trang động cũ em vào
Đợi
anh từ ấy với bao nhiêu tình
Đền
Hà mở hội thăng bình
Dấu
chân Bác vẫn in hình nơi đây
Nắng
vương trên những tầng cây
Rừng
nguyên sinh vẫn mọc dầy khắp nơi
Cát
Gia, Lan Hạ chơi vơi
Uốn
cong bờ vịnh chào mời đón em
Dạt
dào con sóng từng đêm
Thuyền
trôi xuôi giữa êm đềm biển xanh
Ngày
mai em lại gặp anh
Đất
liền ơi…vấn nguyên trinh đợi người
Dẫu
cho cuối đất cùng trời
Bước
chân Ông Gióng ngàn đời còn đây
Mặc
ai giăng lưới bủa vây
Đảo
tiền tiêu vẫn đêm ngày đứng canh
Cát
Bà tươi đẹp như tranh
Để
ta yêu mãi biển xanh Cát Bà
[1] Tên trong ngoặc
kép là tên đầu tiên của Cát Bà
[2] Các chữ viết hoa là tên các bãi tắm, vịnh, đảo cà các động
TRẢ NỢ CHO ĐỜI
Cũng là trả nợ cho đời
Đã
là duyên kiếp chẳng vời cũng qua
Ta
làm đâu phải cho ta
Ta
làm trả nợ gọi là kiếp xưa
Thấp
tho giữa nắng cùng mưa
Luân
hồi vốn dĩ chẳng chừa ai đâu
Trái
ngang muôn lẽ nhiệm mầu
Dở
hay kín hở mặc dầu thế thôi
Giấu
người hồ dễ buông trôi
Giấu
sao cho được trời ngồi trên cao
Giấu
sao nổi chính ta nào
Một
ngày kia lại lặn vào đời ta
CHỌN MỘT CHỮ LƯỜI
Ai ai cũng nhận là già
Việc
đời việc họ việc nhà còn đây
Tề
gia trị quốc đã đầy
Cần
gì quét mỡ, dắt dây lằng nhằng
Lao
tam khổ tứ sao bằng
Nay
đền mai phủ tằng tằng nghỉ ngơi
Vui
vào ta nói một hơi
Nói
xong rồi lại rong chơi cả ngày
Ai
khen thì gọi bằng thày
Ai
chê cứ bảo lão này dở hơi
Tiền
tài danh vị ngời ngời
Già
rồi xin với cụ trời tha cho
Nợ
nần dấu bé cùng to
Một
mai rũ sạch nằm co mà cười
Một,
hai, ba, bốn, năm, mười
Chữ
nhàn hòa với chữ lười mà hay.