THƠ NĂM 2021
Xuân mới đang về đất nước ta
Niềm vui tràn ngập khắp muôn nhà
Thiên tai mấy bận dần lui bớt
Dịch bệnh bao lần cũng vượt qua
Diệt nhũng trừ tham nhiều kết quả
Kinh doanh sản xuất lắm thăng hoa
Toàn dân đoàn kết theo lời Đảng
Rộn rã trăm miền khúc tráng ca.
21/1/2021
Đại hội Mười Ba mới chỉ ra
Mở mang số hóa đến muôn nhà
Đám mây điện tử vừa đơm nụ
Công nghệ thông tin đã nở hoa
Cơ sở hạ tầng càng mở rộng
Tư duy kinh tế mãi vươn xa
Tầm nhìn thế kỷ vừa công bố
Cả nước thi đua quyết vượt qua
26/1/2021
Một phẩm Liên hoa tụng sớm mai
Câu kinh càng gợi nỗi u hoài
Âm cung có lẽ còn đang đóng
Địa ngục hình như vẫn chửa khai
Dẫu chẳng thỏa lòng tin mọi lẽ
Cũng cho tâm ý được an bài
Vu lan báo hiếu muôn nhà lễ
Hương khói thành tâm dễ mấy ai
Đăng ngày 21/8/2021
Nắng mới chan hòa khắp mọi nơi
Đồng quê xa tắp lúa xanh ngời
Nhớ người vất vả canh rừng núi
Thương kẻ gian truân giữ biển khơi
Tết đến xôn xao muôn tiếng chúc
Xuân sang rộn rã vạn câu mời
Cách ly chống dịch ngồi nhà ngó
Thơ viết loanh quanh cạn cả lời
28/1/2021
Cây sấu nhỏ vào mùa lá rụng
Gốc phơi đầy cánh bướm vàng mơ
Chiều lang thang nhớ hoài năm cũ
Người đi rồi đôi cánh cổng tơ hơ.
Tôi chép cho ai về những giấc mơ
Trên trang sách thời gian vàng vọt
Không còn thấy những lời mát ngọt
Chỉ còn đây bao tiếng gọi bâng quơ.
Tôi chép cho ai về những vần thơ
Mà không gửi cho người muốn gửi
Chiều tha thẩn rớt trên khung cửi
Chiếc thoi vàng mãi chạy lao xao.
Những chiếc khăn thêu rực rỡ em trao
Theo tôi suốt mười năm vào trận
Máu thương tích khô đi mấy bận
Vẫn còn đây đôi mắt lệ rưng rưng.
Và một chiều bồng vắt ngang lưng
Chiếc khăn máu trôi theo dòng suối
Tôi đứng đó mắt nhìn trân trối
Ngẩn ngơ lòng thương tiếc ngày xưa.
Vẫn mảnh trăng gầy lơ lửng ngây thơ
Tôi hỏi về em chẳng ai biết nữa
Cây sấu nhỏ cũng như bỡ ngỡ
Lá khô vàng rơi rụng xuống vai tôi.
1/8/2020
Vi sát đang lan tới Hải Dương
Mọi người xin chớ có coi thường
Cách ly mở rộng từng thôn xóm
Diệt dịch bung ra khắp phố phường
Cán bộ xông pha luôn dũng mãnh
Nhân dân phấn đấu thật ngoan cường
Phát huy thành tích từ năm trước
Mặt trận xây trên mọi ngả đường
28/1/2021
Còn mấy hôm là tới tết ta
Trời cho tuổi nữa để thêm già
Tóc râu thưa thớt trơ đầu óc
Mặt mũi nhăn nheo nhúm thịt da
Sáng tối thôn trên dăm cụ đến
Trưa chiều xóm dưới mấy bà qua
Mải vui câu chuyện ông càng uống
Thơ phú om xòm chạy túa ra
30/1/2021
Đào đỏ mai vàng đã nở hoa
Vẫn chưa cọ cửa rửa nền nhà
Mấy con mèo nhỏ leo thoăn thoắt
Mươi mái gà tơ nhảy nháo nha
Gạo nếp vợ mua còn xếp đó
Thịt heo con sắm mới đưa qua
Xuân còi lật đật len qua cửa
Cất tiếng véo von réo gọi ta
31/1/2021
(Kể về kỳ
phép năm lụt 1971)
Nhớ mái nhà tranh của thuở nào
Con về trong lúc lụt đang cao
Cầu Tây tàu hỏa không đường chạy
Liên Huyện xe ca khó lối vào
Nhà cửa thấp tho lòng thổn thức
Ruộng vườn thoi thóp dạ cồn cào
Từng làn nước đục xô ngang ngực
Mẹ ở nơi đâu giữa sóng trào.
10/7/2020
(Nhớ về cụ
cử Tuyên)
Cụ cử về quê đã mấy niên
Gặp bao cay đắng với ưu phiền
Ruộng thuê chủ hỏi không ra thóc
Thuế khóa quan thu chẳng có tiền
Bắt lính xóm trên kêu hối hả
Kén phu xã dưới gọi liên miên
Mấy đồng quan lệ lo khôn nổi
Cất sách vào rương gác bút nghiên
3/2/2021
(Thăm nhà
thơ Lê Đình)
Chiều qua thăm bạn tới Bình Dương
Đào đỏ bung hoa suốt dọc đường
Chè mạn Tân Cương tình thắm đượm
Vần thơ Đường luật ý chân phương
Lưỡng gia thanh bạch không câu nệ
Đồng họ cao sang chẳng dị thường
Câu chuyện giao lưu không muốn dứt
Mùa xuân đang đến tỏa muôn hương
6/2/2021
Co vid bỗng dưng lại kéo vào
Chí Linh bền chí giữ phong trào
Phố phường chủ động truy tìm vết
Làng xóm triển khai cũng khá cao
Sàng lọc gom vào quen kế sách
Cách ly cô lập tỏ lược thao
Đảng và chính phủ luôn thường trực
Chống dịch ngày đêm thật sát sao
24/2/2021
Tôi lãng du quanh miền tinh tú
Gặp em buông tóc cạnh hồ xanh
Chỉ một thoáng thôi hình bóng qua nhanh
Mà hơi tóc buông theo vời vợi
Và tình ý như trao như gợi
Sắc hoa vàng mềm ngọt giữa chiều thu
Mật Sơn ơi câu hát như ru
Một xứ thần tiên nhẹ nhàng cuốn hút
Và câu hát cất lên từ ngọn bút
Vạn lời yêu tha thiết bồi hồi
Hàng cây xanh giờ đã đâm chồi
Tà áo mỏng buông che khuôn ngực nhỏ
Cơn gió lạ cứ tự nhiên soi ngó
Mắt ai hồng khe khẽ chớp hàng mi
Tôi đi tìm em trên mỗi chặng đi
Từng trang viết mà sao không thấy
Say đắm mãi hồ xanh biết mấy
Mật Sơn ơi hoa cỏ vẫn lặng im
Tôi bất ngờ không thể nào tin
Cô gái ấy tự nhiên tìm đến
Và lữ khách bàng hoàng trước bến
Con đò yêu bất chợt cất lời ca
Tôi tưởng em rồi mãi mãi chia xa
Không gặp được bởi bao thách đố
Trời xanh thế nhẹ buông trên phố
Ánh hoàng hôn trùm kín đôi người
Em ngồi im và khẽ mỉm cười
Đã quen thuộc mà sao bối rối
Như sự đến sự đi trong sáng tối
Cầu tuần hoàn trời đất gửi cho ta
Tôi khẽ chạm vào em trong phút thăng hoa
Bởi sợ hãi em tan biến mất
Và bóng tối vô tình che khuất
Để đôi người gắn chặt ở bên nhau.
11/2/2021
Trách sao không gặp em
Từ những ngày thơ trẻ
Để những gì mới mẻ
Thành kỷ niệm cho nhau
Trách anh không là cau
Để trầu em bám chặt
Trách anh luôn cách mặt
Để em không được gần
Trách gặp nhau mấy lần
Mà anh không lời ngỏ
Trách mùa hoa ngâu nở
Anh không làm mùa thu
Để bao lời em ru
Chỉ dành cho người khác
Trách ngày em ở bắc
Anh đi về phương nam
Chiến tranh dài vô tận
Em đành rời xa anh
Đêm nay ngời trăng xanh
Em bần thần trước cửa
Thoảng trong hương cau nở
Tiếc những ngày mong manh
Đã qua đi hết rồi
Những ngày mình còn trẻ
Cuộc đời bao sứt mẻ
Lại nhớ về ngày xưa
15/2/2021
(Họa thơ
Thích Yên Bình)
Tết dịch thành ra cảm thấy dài
Cách ly chẳng dám đến nhà ai
Hết vào phòng khách ngồi xem sách
Lại bước ra sân đứng lắng đài
Nhà nước thông tri nên giữ đúng
Ủy ban phổ biến nhớ đừng sai
Chợ nên đi ít phòng lây nhiễm
Tuần một lần thôi chớ có nài
25/2/2021
Trâu vàng lộc cộc gõ sừng đêm
Dịch đã mon men tới bậc thềm
Giãn cách xóm làng chưa giảm bớt
Cách ly phường phố mở tăng thêm
Đầu đường bảo vệ đo thân nhiệt
Cuối ngõ dân phòng đợi viết tên
Năm ngoái chưa qua cơn vận hạn
Năm nay Covid vẫn không quên
22/2/2021
Đào đỏ mai vàng sắp nở hoa
Gửi thêm hương sắc để mừng ta
Tóc râu bạc trắng hơn năm ngoái
Mặt mũi nhăn nheo khác tháng qua
Sáng tối mấy xêu lua chiếu lệ
Trưa chiều vài xị nếm qua loa
Hết lên Phả Lại về Sao Đỏ
Thơ phú om xòm nhảy túa ra
23 Tết
Dịch bệnh tự dưng lại đổ về
Lây lan khắp cả phố cùng quê
Con trai xuống viện lo thường trực
Con gái cách ly chẳng được về
Các cháu ở xa khôn gặp gỡ
Họ hàng cách bức khó gần kề
Bao giờ qua khỏi cơn nan giải
Để khắp nơi nơi tết lại về
28 TẾT
Chỉ có hai người đợi đón xuân
Các con chống dịch chẳng về gần
Thịt thà cá mú treo đầy bếp
Rau quả tỏi hành để kín sân
Gà lợn cá tôm đơm đủ xuất
Giò nem ninh mọc xếp theo phần
Cô đơn ngồi đó trong im lặng
Chỉ có hai người đợi đón xuân
Chiều 30 tết Tân Sửu
Vắc xin chống dịch mới làm xong
Đã sẵn sàng tiêm để dự phòng
Mấy chủng “Co na” đều hủy diệt
Bao loài “Vít sát” cũng tiêu vong
“Hác cơ điện tử” thui bằng hết
“Vũ khí vi trùng” quét sạch bong
Trí tuệ Việt
Tự tin chiến thắng quyết xung phong
25/2/2021
Em như cánh
én chạm vào tim anh
Câu thơ,
trang sách, trời xanh, mây hồng.
Sương đêm
ướt lạnh mà không thấy gì.
Đi bên bẽn
lẽn khẽ kề chạm vai.
Lò cao chật
chội áo ngoài bật khuy
Trượt chân
hai đứa ôm ghì lấy nhau
Anh bồi hổi
mới lần đầu chưa quen
Bâng khuâng
trang sách, ngọn đèn
Ngày thi
cuối cấp mới nhen lửa tình.
Cũng từ khi
đó bóng hình xa hơn.
Anh nghèo
tay trắng trống trơn
Ra đi tìm
việc cô đơn mỗi ngày
Tháng năm
lao động thấm đầy mồ hôi
Chỉ mong
được nghỉ để rồi gần nhau...
Không tin
tức đã thật lâu quá rồi
Chẳng câu
giã biệt, chẳng lời chia tay
Đành quên
em giữa ê chề xót đau.
Người xưa
chắc đã nhuốm màu phôi phai
Trách cho
số phận đau hoài là đau.
Ngạc nhiên
đứng lặng, gặp nhau về trường
Nắm chặt
tay giữa thân thương, ngọt ngào
Hàng mi
khép lại... dâng trào tình xưa.
Nói lời từ
biệt: cho dù cách xa
Mãi thương
đôi trẻ mắt nhòa lệ rơi
Một
Cầu phao,
bè nứa nối nhau bập bềnh
Bên làng,
bên phố chênh vênh nghẹn lời
Chẳng cho
đôi lứa nói lời chia tay
Chiếc khăn
nhỏ nắm trong tay nát nhàu
Nuốt vào vị
mặn nỗi đau nghẹn lời...
Cánh rừng
thưa gợi bao lời nhớ thương.
Thoảng
trong mơ những con đường thân quen.
Giữa nơi
sầm uất nằm ven nội thành
Lạc nhau là
vậy sao đành trách nhau.
Vẫn nguyên
kỷ niệm thẳm sâu... Đông Trù
Trời xanh bao nhiêu chuyện
Nào ai biết ai hay
Làm được như toại nguyện
Cõi sống bao trả vay
Cô đơn không gặp khó
Biết mình cao đến đâu
Trải bao điều đen bạc
Chẳng làm ta u sầu
Giữa bom rơi đạn nổ
Mới thấy người kiên gan
Trải qua bao vỡ đổ
Nỗi niềm tin chẳng tan
Sự vu oan giá họa
Đâu phải trò trẻ con
Trải qua nhiều sự lạ
Biết lòng mình sắt son
Cánh bèo thường bé nhỏ
Trôi dạt khắp muôn nơi
Ngày nào con nước lặng
Cánh bèo xanh tận trời
Chợ tết năm nay không có ai
Cách ly chống dịch chẳng ra ngoài
Khẩu trang băng kín ngăn lây nhiễm
Cồn rửa tay khô trút xuống hoài
Sân ga bóng nắng trưa tròn
Một mình đứng giữa lối mòn vào ga
Đường về đơn vị thật xa
Chỉ còn mình mẹ ở nhà đợi con
Tấm khiên chống dịch đã giương ra
Vũ khí chung cho cả mọi nhà
Tiêm chủng vác xin cần tự nguyện
Thực thi giãn cách với năm ka
Bao vây từng chỗ không buông lỏng
Tìm vết mọi nơi chẳng bỏ qua
Cả nước chung lòng cùng Chính phủ
Bền tâm vững chí vượt phong ba
1/3/2021
Lại thêm nữa một mùa lá rụng
Nhắc ta về ngày ấy xa xôi
Gánh hàng rong chất đầy lá đỏ
Những căn nhà nhỏ bé chung đôi
Không biết em còn nghĩ đến tôi
Một cuộc tản cư gặp nhau xóm nhỏ
Bom đạn giặc từng đêm vây bủa
Ước một ngày gió lặng mây trôi
Lại thêm nữa một mùa lá rụng
Lắng nghe sương từng giọt đang rơi
Trên mắt lá nước còn lắng đọng
Dáng ai nhìn càng thấy chơi vơi
Tự bao giờ khắc họa trong tôi
Những chợ chiều đìu hiu vàng vọt
Trên mẹt nhỏ bao chua, bao ngọt
Cứ nhẹ nhàng chảy ướt trên môi
Lại thêm nữa một mùa lá rụng
Đàn chim trời đập cánh xa khơi
Từ nơi đó lòng ta vẫn vọng
Bếp tranh nghèo gạo mới lên hơi
Bao năm rồi nỗi nhớ khôn vơi
Mảnh đất tản cư cậy mùa đông giá
Bao kỷ niệm cũng từ nơi đó
Cứ âm thầm khắc khoải trong tôi
Lại thêm nữa một mùa lá rụng
Tiếng thơ lòng hồ dễ buông trôi...
3/3/2021
(PTTH Hải Dương ghi hình tại nhà Tạ Anh Ngôi)
Trở về Nam Sách buổi đầu đông
Áo lính xanh cây tựa lúa đồng
Sao sáng long lanh trên đỉnh núi
Quân hàm roi rói dưới triền sông
Tiếng thơ da diết làn môi thắm
Câu hát say sưa mái tóc bồng
Từng giọt nắng hanh soi trước cửa
Muôn nhành hoa cúc đã vàng bông
Ngày ấy trong tôi
Chợt ùa về giữa ngày đông giá
Một hạt mưa con khẽ rơi trên má
Bâng khuâng, xao xuyến, bồi hồi
Gốc đa ngày xưa, bao đứa từng ngồi
Câu chuyện trẻ thơ đã không còn nữa
Một con phố với đầy bỡ ngỡ
Bởi những gì đổi thay.
Ngày ấy trong tôi
Từng giọt mắt mê say
Tràn trề qua vai qua tóc
Chiếc cặp da đen một đời đi học
Ngày nào, giờ cũng không còn.
Ôi những con đường mòn
Nối dài bước chân những ngày đi bộ
Cát trắng, ngô xanh, lúa vàng chín rộ
Chẳng kịp coi khi đi học muộn giờ.
Mọi người lớn lên và thật không ngờ...
Những cậu bé mắt sáng, vai ngang,
Giọng trầm vỡ tiếng
Những cô bé tóc dài, vồng ngực un cao,
Mắt nhìn lúng liếng
Khép nép làm duyên chẳng biết để vì ai.
Ngày ấy trong tôi
Giờ vẫn chẳng nguôi ngoai
Chiều thơ mộng khép dần dần lại
Để rồi chia xa.
Những câu thơ viết hoa, chưa bao giờ gửi
Ngày ấy trong tôi
Lại chợt bồi hồi
Cú điện thoại của ai gọi đến (?)
Cái tên ghép với bao trìu mến
Ồn ào, ồn ào rồi lại ồn ào
Ngày ấy trong tôi
Bất chợt dâng trào.
3/4/2021
Ngày ấy trong tôi
Chợt ùa về giữa chiều đông giá
Một hạt mưa con khẽ rơi trên má
Bâng khuâng, xao xuyến, bồi hồi.
Ngày ấy trong tôi
Giọt mắt cay cay
Ôi những con đường mòn
Nối dài bước chân những ngày đi bộ
Cát trắng, ngô xanh, lúa vàng chín rộ
Chẳng kịp coi khi đi học muộn giờ.
Mọi người lớn lên, nhanh đến không ngờ
Những cậu bé vai ngang, giọng trầm vỡ tiếng
Những cô bé tóc dài, mắt nhìn lúng liếng
Khép nép làm duyên chẳng biết để vì ai.
Những câu thơ con trai,
Chưa bao giờ gửi
Thế rồi chia xa.
Ngày ấy trong tôi
Bất chợt bồi hồi
Cú điện thoại của ai gọi đến
Cái tên ghép với bao trìu mến
Ồn ào, rồi lại ồn ào
Ngày ấy trong tôi... cứ thế dâng trào.
3/4/2021
Ngày này của năm nhăm năm trước
Một ngày đi săn nức lòng cả nước
Bốn bẩy con diều hâu sau trước nối nhau rơi
Nam Ngạn Hàm Rồng xác giặc tả tơi.
Những giây phút hào hùng gắn vào lịch sử
Thanh Hóa của những ngày quyết tử
Giữ đường ra mặt trận chống xâm lăng.
Ngày này của năm nhăm năm trước
Chẳng khi nào ta lại lãng quên
Những trận địa phòng không ngày ấy không tên
Được mã hóa thành Xê Hai (C2) Xê Một (C1)
Những hầm pháo còn đây , tiếng bom rát ruột
Có còn không dấu tích những người xưa
Cỏ mọc xanh rồi sau mấy chục mùa mưa.
Ngày này của năm nhăm năm trước
Cây cầu xưa vẫn đứng hiên ngang
Bao nhiêu nữa những cây cầu khác
Nối đuôi dài hàng vạn chuyến xe sang
Nam Ngạn còn đây phố xá
khang trang
Có nhớ những dân quân như Dung như Tuyển
Những trận địa trọng liên hướng ra phía biển
Căng mắt đón quân thù quên cả tuổi thanh xuân
Ngày này của năm nhăm năm trước
Một cuộc chiến tranh vì dân, vì nước
Ai còn, ai mất, nhớ nhau không (?)
3/4/2021
Chống gậy đeo bồng tới Thiếu Lâm
Chắp tay dâng phật nén hương trầm
Cầu cho đầu óc không ngu tối
Khấn để phàm thân khỏi cát lầm
Mấy kẻ duyên may thừa trí đạo
Bao người ngộ hóa đủ chân tâm
Mới hay mọi sự không như ý
Dục vọng bên ta réo gọi ngầm
Vạn Lý thành xưa đã đến rồi
Tầng tầng lớp lớp dưới mây trôi
Đồn canh cô quạnh dòm sông suối
Chòi gác đơn côi ngó núi đồi
Tiếng khóc dân phu đau mấy thuở
Lời than lính thú xót bao hồi
Thương sao nước mắt cùng xương máu
Thế sự xưa nay lắm chuyện hài
Hay hèn ai biết đúng hay sai
Cao sang hồ dễ không ngu dốt
Hạ tiện phải đâu kém thực tài
Giữ phận tìm hoài may chỉ một
Dương danh kiếm mãi khó là hai
Nhân quần thường vẫn a dua cả
Nên nỗi nhân gian khổ hạnh dài
Bản cũ chiều nay khách vắng tanh
Vườn cam quả vẫn chín trên cành
Núi Voi vách đá băm nham nhở
Sông Mẹt bờ đê uốn quẩn quanh
Hữu Lũng tỏ mờ bên phố thị
Cai Kinh ẩn hiện giữa thung xanh
Con đường mở tuyến xưa đâu nhỉ
Trước mặt um tùm bãi cỏ tranh.
Nét khắc in sâu vẫn chửa mờ
Từng trang kinh kệ lắm căn cơ
Đạo thiền hiển lộ soi chân lý
Cực Lạc xa xôi bừng cõi mộng
Ta Bà gần gận giục niềm mơ
Mấy ngàn mộc bản còn lưu lại
Công tích cha ông giữ đến giờ
(Nương vần
thơ Vũ Thanh Thao)
Trên mái còn tươi ngói đỏ hồng
Dưới thềm lèn chặt đá tầng ong
Hình mây uốn lượn in màu gỗ
Bóng tượng uy nghi nhuộm sắc đồng
Đền cũ lặng yên vầng ác chín
Bến xưa lay động bóng chiều không
Dòng bia còn đó ghi công đức
Rạng rỡ ngàn thu Đức Thái Tông
Cây mận đầu tường đã nở hoa
Khắp nơi nắng ấm chiếu chan hòa
Vài cô bướm trắng vừa đi khuất
Mấy cậu ong vàng đã hiện ra
Mẹ bảo làng trên xin dạm ngõ
Cha kêu xóm dưới muốn thăm nhà
Tiếc sao chẳng có đôi con gái
Để khách hai nơi đến tặng quà
5/4/2021
Đến núi Thiên Thai lúc xế chiều
Bốn bên vắng vẻ thật cô liêu
Đám cây cằn cỗi trên nền đá
Vạt cỏ héo hon dưới mái lều
Miếu cũ đơn côi tường sắp đổ
Đền xưa tàn tạ mái đang xiêu
Nguyễn, Lưu từng đến nơi nào nhỉ
Tiên cảnh cằn khô nắng đốt thiêu
6/4/2021
Đã lâu mới lại thấy cầu vồng
Bấy sắc vươn mình nối tới đông
Liếc mắt nhìn qua dường thấy có
Giơ tay sờ thử lại là không
Màu mè là thế mà không thực
Dáng vẻ chừng kia hóa nói rông
Mới biết ở đời nhiều chuyện lạ
Đúng sai phải đến tận nơi trông
14/4/2021
Người tạo bon sai khéo đặt bầy
Chỉ là gốc rễ một loài cây
Bàn tay của mẹ ôm càng chặt
Mái tóc đầu con mọc rất dầy
Dáng thế chân phương mà thấm đậm
Hình cây giản dị ý chan đầy
Thiên nhiên gợi cảm cho tâm thức
Người tạo bon sai khéo đặt bầy
15/4/2021
Lại thức đêm nay chuyện với em
Thư xưa lần lượt giở ra xem
Từng câu thân mật, câu hờn trách
Cứ thế ùa về nghiêng bóng đêm
Em kể hôm qua đợi mãi anh
Cỏ gà từng đám xếp vòng quanh
Rưng rưng em khóc em hờn dỗi
Ấm ức trong lòng em giận anh
Em kể làng bên có mấy người
Bắn tin xuống chợ sắm cau tươi
Nhắn nhe đánh tiếng sang coi ý
Em chỉ lặng im chẳng nói cười
Em kể nhà em tết mới rồi
Cha buồn: có đến nữa hay thôi
Mẹ lo: xa thế thương con khổ
Em chỉ cúi đầu răng cắn môi
Em kể, anh ơi nửa tháng rồi
Mong chờ lòng dạ cứ như sôi
Chấm hoa lan bé không kịp nở
Em biết anh buồn cho lứa đôi
Những cuộc yêu đương lúc trẻ trung
Ngây thơ non dại đến vô cùng
Mà sao trăn trở, sao day dứt
Em xót anh đau... tận đáy lòng
Đêm trừ tịch 2019
Vẫn như đang độ tuổi xuân thì
Mở trang lưu bút ngày xa cách
Giở tấm khăn thêu lúc biệt ly
Nét chữ xanh đen màu nhã nhặn
Cành hoa đỏ thắm nét thanh kỳ
Đêm qua mơ thấy kề bên gối
Chỉ những nhìn thôi chẳng nói gì
12/5/2021
Ngạo mạn mà chi mấy chữ quèn
Bình thời luận thế rắp đua chen
Vài trang thi phú khôn mong kể
Mấy mẩu từ chương chẳng bõ bèn
Vét cát khéo là thau giếng đục
Thả vôi hồ dễ nhạt ao phèn
Đôi dòng tâm sự cùng tri kỷ
Cặm cụi đêm hôm mắt ướt nhoèn
13/6/2021
Không khóc mà sao nước mắt tràn
Thương người xứ Nghệ gặp gian nan
Một đời gió nóng luôn hun cháy
Suốt kiếp mưa rừng quét dã man
Đã lâu rồi chưa trở lại Hưng Yên
Ơi cô gái của miền Phố Hiến
Thương cây nhãn bao mùa trái chín
Rót mật lên đôi mắt đen tròn
Những đêm vui đồng lúa khô giòn
Phơi vàng giữa nỗi lòng hai đứa
Và câu chuyện viết về đôi lứa
Cứ bồng bềnh mãi thế trong sương
Đã có một thời thắm thiết yêu đương
Bao hứa hẹn thắp niềm mơ ước
Câu hát ví ngọt như dòng nước
Chảy êm đềm qua cống Xuân Quan
Cô gái ngày nào hiền dịu chăm ngoan
20/4/2021
Tôi ra đi đâu có được về nhà
Từ xưởng máy đến thao trường luyện tập
Bài xạ kích với hàng bia ngã vật
Cứ lần lần tiếp nối tôi đi
Đổ bộ đường không nào có xá chi
Chiến hào mới chai tay dũi lật
Lựu đạn gỗ, nụ xòe vẫn giật
Vung tay cao ném để cho xa
Bộc phá chuối cây, tiềm nhập vào ra
Phá rào thép, phá châu mai lô cốt
Những ngày hành quân, những đêm đứng chốt
Cứ thế qua đi trong bước khởi đầu.
Chỉ bốn tháng thôi, mình đã lên tầu
Cửa ga nhỏ vằng trăng thề thốt
Ai đứng đợi, mắt nhìn xa hút
Dòng sông Lam chi chít đầy sao
Ngửa cả boong tàu để ngắm trời cao.
Tôi ra đi, tất cả chỉ bình thường
Chẳng chờ đợi ai kia đưa tiễn
Đời đâu có giống như vở diễn
Để mà mơ, mà mộng, để mà say
Câu chuyện ra đi, còn mãi đến hôm nay.
22/6/2021
Chờ mãi thì nay cũng tới rồi
Một cô gái bé đến nhà tôi
Mắt hơi hé mở nom trời đất
Miệng há như chim để đợi mồi
Bé chẳng ngại ai, chẳng sợ ai
Đói ăn thì khóc chói màng tai
Đến khi tã ướt càng la lớn
No bụng nằm chơi ngoáy cổ vai
Mấy ngón tay xòe bé tí hon
Bàn chân nho nhỏ đỏ như son
Co lên đạp xuống bay khăn áo
Cứ muốn cả nhà phải ngắm con
Chỉ ước đến khi nào bé lớn
Hình dong trí tuệ giống như ai
Sang hèn, sướng khổ không thay đổi
Vui sống bằng an những sớm mai
26/6/2021
Lại dọn bàn vui ở giữa sân
Cháu con nội ngoại đã quây quần
Bánh kem chín mọng mờ trăng tán
Chén rượu tỏa hương ngạt gió xuân
Chí chóe đàn thơ lòng thấy rộn
Ồn ào lũ lớn dạ càng ngân
Một đời có thể vui bao tý
Mừng được trời cho có hậu nhân
8/5/2021
VỀ VƯỜN CŨ (1)
Vườn cũ bao lâu mới trở về
Lối mòn cỏ rậm dưới chân đê
Vầng trăng Bãi Mái che không khắp
Ngọn gió Khe Sâu thổi chửa phê
Có chủ rào gai còn đậy điệm
Không ai bờ duối cũng văng tê
Thương người ở lại lo canh giữ
Mấy chục năm rồi vẫn nhớ quê
13/5/2021
Cây roi nhỏ chính là gia pháp
Mỗi lần cha cầm nó ra tay
Bao lời lẽ cũng thành thô ráp
Lặng yên chờ cha hỏi tội đây
Cây roi nhỏ trong câu hỏi đáp
Đâu bài tập không còn bản nháp
Vở chính tả mực dây lấm láp
Nợ hôm nào trả hết hôm nay...
Cây roi nhỏ còn treo trên vách
Cha đi rồi gia pháp vẫn nguyên
Lời răn dạy ngủ yên trong sách
Con lớn rồi “tội trạng” vẫn kê biên.
5/7/2021
Chép mãi mà thu vẫn cứ còn
Sẵn tờ lịch cũ bé con con
Vẽ mây lơ lửng cho man mác
Chụp nắng hanh heo để mỏi mòn
Chăng lưới chờ vài cô sáo trẻ
Đặt lờ đợi mấy chú trê non
Sớm mai thức dậy chờ tan giá
Nghe tiếng họa mi hót véo von
2/8/2021
Bến cũ bao phen lở lại bồi
Tìm hoài chỉ thấy bóng trăng trôi
Nhớ khi xếp cỏ đan giường ngủ
Lại lúc vun rơm dệt chiếu ngồi
Kẻ muốn cắm sào cho kết một
Người đòi bẻ lái để chia đôi
Năm mươi năm ấy giờ quay lại
Giọt mắt lăn dài mặn chát môi
8/8/2021
Đừng nghĩ Covi sống quá xa
Nó luôn đeo bám ở quanh ta
Cách ly sáu cấp mau chia sẻ
Kết hợp năm ka chớ bỏ qua
Tìm vết đã mấy lần khốc liệt
Lây lan cũng lắm bận phiền hà
Giờ đây cần phải lên phương án
Trận địa lập ngay ở mỗi nh
Bất chợt thu về khí lạnh qua
Một mình ngồi dưới ánh trăng tà
Nghe con dế gáy bên thềm gạch
Nhìn chiếc lá rơi trước cửa nhà
Gấp cuốn thơ văn thời tuổi trẻ
Mở trang dịch lý lúc hưu già
Hái bông hoa sói tra vào ấm
Lặng lẽ nâng ly nhấp ngụm trà
14/8/2021
Mới đó mà nay lão cả rồi
Thì ra các bác cũng như tôi
Bao lần hội thảo nhòe con mắt
Mấy bận giao lưu cháy cặp môi
Chỗ ấy vài trang còn đút tráp
Nơi kia mấy tệp cất trong thồi
Vài gian nhà ống không còn chỗ
Đành phải ra sông để thả trôi
28/6/2021
Đến với Hoa Lư một buổi chiều
Nắng hè đổ lửa nóng như thiêu
Hình cha khí sắc càng trang trọng
Dáng mẹ dung quang thật mỹ miều
Đất nước tươi nguyên lòng chủ phụ
Giang sơn thắm mãi dạ trung liêu
Ngàn năm sử sách còn ghi tạc
Tất cả muôn dân mãi kính yêu
17/8/2021
Đi trong hương vải quê mình
Lại nghe xao xuyến chút tình người xưa
Mắt nhòa nước mắt trong mưa
Lệ Chi Viên đó ai đưa lối vào
Pháp đình gươm tắm máu đào
Mấy trăm thân xác cứ nhào nhào rơi
Mấy trăm thân xác tả tơi
Nỗi đau, đau đến vạn đời, vẫn đau
Những người đến muộn đến sau
Chỉ nghe thôi cũng nhìn nhau nghẹn lòng
Những năm chiến trận chung lòng
Biết đâu có lúc vào vòng oan khiên
Xót thương bao bậc tiên hiền
Ra đi chẳng vẹn lời nguyền nước non
Chuyện xưa chua chát héo hon
Lệ Chi người cũ vẫn còn đâu đây
Viết câu thơ vạch vào mây
Những dòng oan nghiệt như quây giữa trời.
17/8/2021
Nhớ người trao nón trên cầu
Suốt từ khi ấy rót sầu vào tim
Mỗi năm có một hội Lim
Nhớ xưa ta lại đi tìm ngày xưa
Dịu dàng đôi cánh chèo đưa
Nón nghiêng nghiêng nón nắng trưa soi vàng
Khẩu trầu anh nhận bên đàng
Giữ tình ai giữa mênh mang mặt hồ.
Nước mây gặp gỡ hẹn hò
Câu thơ còn đó con đò vẫn đây
Nón xưa em vẫn cầm tay
Nghe câu quan họ mà say một đời.
Bỗng đâu ai đó cất lời
Một cô gái bé đến mời chào ta
Nón ba tầm khẽ mở ra
Nhớ bâng khuâng nhớ... giọng ca thuở nào.
20/8/2021
Bến Vạn chiều nay nắng trải vàng
Dòng sông sóng gợn chuyến đò sang
Làng xưa cá vược treo hàng dọc
Chợ cũ trai vần xếp dãy ngang
Áo vải nhấn bùn cha vẫn mặc
Yếm chồi nhuộm nghệ mẹ từng mang
Con đò lặng lẽ nằm ngơi nghỉ
Bến Vạn chiều nay nắng trải vàng
15/9/2021
Sắp hết Ngâu rồi tháng bẩy ơi
Mà sao vẫn cứ nắng xanh ngời
Người đi chống dịch thưa tin tức
Kẻ ở quê hương vắng tiếng lời
Mẹ tiễn chân con lòng bịn rịn
Chồng chia tay vợ dạ tơi bời
Bao giờ hết cảnh đau li tán
Ô Thước cầu kia hiện giữa trời
30/9/2021
Được thua từng trải đã nhiều phen
Ganh ghét mà chi chỉ thấy hèn
Cố đấm bày trò thành ngứa ghẻ
Âm thầm lập kế thỏa hờn ghen
Tâm cao đánh rớt nơi dung tục
Chí lớn bỏ rơi giữa đỏ đen
Ngoảnh lại nhìn đời sao ngắn ngủi
Kiếp sau nhớ lánh chốn đua chen
30/9/2021
(Dịch
nguyên đề thơ Nguyễn Trãi)
Mừng được nhàn thân việc phủ nha
Suốt ngày đóng cửa khách không qua
Sớm mai đốt bách mây chen khói
Tối đến đun thông để thưởng trà
Gắng chút tu thân làm việc thiện
Phải đâu đọc sách giúp muôn nhà
Viển vông đã nhiễm làm sao chữa
Chẳng cách nào đâu tuổi đã già
30/9/2021
Em không còn nhặt cốm trút cho anh
Mùa thu ấy em ra đi mãi mãi
Tuổi mười tám trinh nguyên em gửi lại
Cho gia đình và riêng để cho anh
Đồng đất Quảng Hưng vẫn cứ tươi xanh
Hương sắc thanh xuân tràn trề ngực trẻ...
Đêm ra trận một ngôi sao đơn lẻ
Dõi theo anh trên mỗi bước quân hành.
Đêm cứ trong veo nhè nhẹ bưông mành
Cho hai đứa ở bên nhau trò chuyện
Anh hăm hở trong những ngày tập luyện
Em say mê mở tiếp những cung đường
Không hẹn mà sao cùng đến chiến trường...
Hơn sáu mùa thu chiến đấu ngoan cường
Góp những chiến công qua từng trận chiến
Em chợt hiện và thế rồi chợt biến
Anh vẫn tin em mãi ở bên anh.
Và thế rồi kết thúc cuộc chiến tranh
Anh ra Bắc trên đôi vai đồng đội
Cây cầu cũ xe đi qua rất vội
Anh cứ nhìn em, cát trắng bao la...
Lại thêm một lần anh được đi qua
Mảnh đất nơi em gửi xương gửi thịt
Cây cầu mới người thi công đông nghịt
Anh nhận ra em giữa những con người...
Mùa thu năm nay, năm chục năm rồi
Em cốm nhỏ lại trở về gặp gỡ
Và hai đứa lại bên nhau bỡ ngỡ
Như ngày nào ngồi đó tựa vai anh
Mắt em cười ngan ngát giữa thu xanh.
2/10/2021
Ngồi buồn
giở rượu để chờ trăng
Chi vát
trai mua nhãn vẫn băng
Nếp cẩm vừa
châm hương khá nức
Theo ta suốt
những chặng quân hành
Đêm mưa ướt
sũng ngàn hoa trái
Ngày nắng
khô rang vạn lá cành
Lại khi lội
suối kiếm rau canh
Tiếng máy
bay thù cứ quẩn quanh
Có một khoảng
tình như thế ở trong tim
Không sáng
tối chua cay ngọt đắng
Có một
khoảng đời không bóng không hình
Không ai
yêu và cũng chả ai cần
Có một
khoảng đời gió cuộn mây vần
Không chao
đảo giữa đau thương mất mát
Chỉ tình
nguyện hóa thành hạt cát
Mặc những
móc ngoàm cấu vào da thịt
Và rồi
những giấc mơ oan nghiệt
Chẳng bao
giờ cập bến vinh quang
Bỗng một
ngày lật giở sang trang
Ta hiểu tâm
hồn từng có lúc bơ vơ
Bàn chân
bước muôn chiều chập chững
Xin lần nữa
bấm cố chân cho vững
Có một
khoảng đời xanh thật là xanh
Áo tơi ngày ấy chằm bằng lá
Người ra đồng gánh áo một bên quang
Những đường móc khâu dầy dặn lớp lang
Bàn tay mẹ ráp thô trên mỗi ngón
Con chỉ muốn mình sao cho gọn
Nên bao lần “chuột lột” giữa mưa giông.
Cũng đã bao lần với những mùa đông
Áo tơi lá khẽ khàng ủ ấm
Từng đợt bấc về mưa đầm lấm tấm
Thương con lòng mẹ không yên
Đường đến trường xa, mưa nắng liên miên
Đau lòng mẹ khi con về ướt ráo
Nhờ cậy mãi mới sắm về chiếc áo
Tấm ni lông màu trắng điểm hoa dâu.
Mấy chục năm rồi lâu đã thật lâu
Áo tơi lá không còn thấy nữa
Đợt mưa rét mới về mấy bữa
Bấc thấm lạnh da thêm nhớ áo tơi xưa
Cái áo tơi che nắng che mưa
Mang hình bóng một thời của mẹ
Ôi giản dị trong lòng con là thế
Chẳng khi nào và chẳng thể nào quên.
Làng cũ lâu nay cũng ít về
Lối mòn cỏ rậm dưới chân đê
Vầng trăng dưới bến như run rẩy
Ngọn gió bên khe cũng não nề
Lá rụng đầu đông vàng tựa cháy
Hoa rơi giữa hạ đỏ như khê
Hai bên hàng xóm dời đi
Nhớ mẹ cha xưa dạ tái tê
13/5/2021
Dẫn cưới
ông bà “quyết” phải cao
Ông chú “ủy
ban” hẹn tới trao.
Nếp áo lượn
quanh tạo dáng hình
Giống như
hết thảy mọi sinh linh
Hồn hậu vui
chung cảnh thái bình
Hướng đạo
biết bao lời chỉ dạy
Bốn phương
chăm sóc thêm bền gốc
Tình trong
chí lớn gắng tài bồi
Khắp chốn
hân hoan được tái hồi
Cưới vợ rồi sao mãi chửa về
Để mà thăm lại chút tình quê
Đường xa thật ngại xe đưa đón
Quà cáp thêm lo lúc cận kề
Anh khó con đông càng vất vả
Mẹ nghèo sức yếu lắm nhiêu khê
Lấy đâu tiền của mà làm cỗ
Làng xóm nhìn vô thật chán chê
Năm 1977
Tết đến muôn hoa nở đỏ trời
Khí xuân ấm áp tỏa trăm nơi
Gái trai phấn khởi vui câu hát
Già trẻ hân hoan nở nụ cười
Kiếp Bạc non cao chim én lượn
Côn Sơn hồ rộng cá vàng bơi
Quê mình vừa dập tan cơn dịch
Tin tức bay xa vạn dặm khơi
Năm 2021
Qua đèo Ngang một buổi chiều
Bánh xe lăn giữa xiêu xiêu nắng hè
Cuốc kêu ra rả bên kè
Hành Sơn Quan rộn tiếng ve đầy trời
Dòng sông Tô Quyết bồi hồi
Con đường chạy dọc đỉnh đồi vắng hoe
Sóng bạc đầu rộn bên khe
Câu thơ một thuở càng se sắt lòng.
Giữa cua tay áo lượn vòng
Bâng khuâng hai ngả vào Trong ra Ngoài
Núi non sông biển đan cài
Hoành Sơn một dải nối dài đôi quê
Năm
2021
MUỐN CÓ
CHỒNG
Nắng ấm tỏa ra khắp cánh đồng
Bớt đi giá rét của mùa đông
Làn sương chúm chím đôi môi đỏ
Ngọn gió mơn man cặp má hồng
Mấy gốc đào già vừa nảy nụ
Đôi giò lan tím đã đơm bông
Nào ai hiểu được lòng em nhỉ
Khao khát nay mai có tấm chồng
Phiên bản
2:
Nắng mới tỏa ra khắp cánh đồng
Bớt đi giá rét của mùa đông
Lấy son Lipstick thoa môi đỏ
Cầm phấn Rose đánh má hồng
Mấy chậu cúc vàng vừa hé nụ
Đôi dò lan tím đã đơm bông
Nào ai mối lái cho nhờ cậy
Em muốn năm nay được lấy chồng
Lại về bên dải sông Cầu
Để thương để nhớ buổi đầu gặp ai
Áo cánh sen nút hoa cài
Chơi vơi đuôi tóc thả hoài nắng trưa
Chít tay anh nắm không vừa
Mùi hương bồ kết gió đưa vội vàng
Lòng sông cát trắng khẽ khàng
Bắp chân trần cứ nhẹ nhàng rẽ đôi
Nhà mình ở dưới chân đồi
Nửa em Thác Lở, nửa tôi Cổ Rùa
Quen nhau thật giống như đùa
Thế rồi yêu suốt một mùa heo may
Chia ly chỉ đếm bằng ngày
Đôi nơi xa cách nắm tay nghẹn ngào
Em về với xứ Hoa Đào
Anh lên tầu để đi vào xứ Thanh
Những năm bom đạn chiến tranh
Trang thư chẳng đủ chép thành lời yêu
Trưa nay giữa phố Quán Triều
Bâng khuâng nhớ lại tình yêu thuở nào.