Tổng số lượt xem trang

14/04/2019

Tản mạn chuyện đời


Nặn tượng cho đời đến ngắm chơi
Cần chi công sức lỗ hay lời
Người khen mặt mũi trông xinh xắn
Kẻ bảo hình dong ngó tuyệt vời
Thổi óc nào hay thành óc chuột
Xông tim đâu biết hóa tim dơi
Mới hay mọi sự không cầu được
Xấu đẹp xem ra phải hỏi trời


Lâu lắm không về nơi đấy
Trường xưa lặng lẽ trong hè
Bao bạn cũ chia tay thuở ấy
Chiều nay ai sẽ quay về.
Một đời nắng mưa gượng ghẹ
Trường xưa năm tháng bộn bề


Muôn cánh chim bay lượn dưới trời
Tìm nơi vui thú để rong chơi
Tình ta đằm thắm càng tươi trẻ
Nghĩa bạn thân thương mãi rạng ngời
Sao sáng lung linh thêm gắn bó
Trăng vàng vành vạnh chẳng xa rời
Hôm nào cũng cứ tươi rói rói
Hò hẹn qua thăm để đón mời


Con trai đưa tiền mua quà tặng mẹ
Nhớ ra “phụ nữ” tháng mười
Mình nghỉ hưu lâu rồi
Cũng quen chiếu lệ
Già rồi dễ quên
Không biết tự bao giờ
Mình đã ở trong tầm mắt của con
Chăm sóc dưỡng nuôi bảo vệ
Cứ tưởng chúng mải vui, mặc kệ
Thì ra chúng đã lớn khôn
Có lẽ không cần nhắc đến gia môn

BIẾT HỎI AI

Bão bắt đầu từ đâu
Thầy và cô đã nói
Ta bắt đầu từ đâu
Tối tăm và sáng chói
Có cả ngàn câu hỏi
Ai trả lời cho ta
Lẽ đời thường ba hoa
Lẽ đời thường nghiêm khắc
Tất cả đều xa lắc
Biết hỏi ai bây giờ

GIỞ TỪNG TRANG

Không phải tự dưng đâu
Họ viết câu chuyện cổ
Ta đọc mãi đọc hoài
Sao vẫn là trẻ nhỏ
Giở từng trang từng trang

XIN HÃY CƯỜI

Ta thương đời như chính cuộc đời ta
Càng thất bại càng không biết sợ
Và ai đó nói đời là nợ
Có hề chi khi vỡ nợ trong đời
Ta lại thương ta gấp chín gấp mười
Ta ơi ta và xin hãy mỉm cười

NÂNG NIU

Chẳng bao giờ ta nhìn thấy sau lưng
Quá khứ vinh quang cần gì nhắc tới
Vì như thế nên cái gì rất mới
Là cái ta cần trân trọng nâng niu

THẤY NHÃN TIỀN

Đến cõi Sa Bà mấy chục niên
Ngổn ngang trăm mối những ưu phiền
Ngày mong sinh kế làm cho đủ
Đêm ước bình tâm nghỉ được yên
Khéo sợ chạm vào loài quỷ ác
Thêm lo vướng phải lũ cường quyền
Sa chân bám dính miền danh lợi
Hoạn nạn bày ra thấy nhãn tiền

ĐƠN CÔI

Thương mình phải ở nơi xa
Nén hương thắp giỗ mẹ cha cũng nghèo
Ai đi trăm núi ngàn đèo
Để lòng nhức buốt những chiều đơn côi

SỬA MỘ PHẦN ÔNG BÀ

Nắng mưa ai trút vào tôi
Để đời lưu lạc và rồi cứ xa
Mỗi đêm nằm nhớ về nhà
Cha nằm nơi đó, mẹ già nằm đây
Mắt buồn bóng tối giăng đầy
Cả đời cha mẹ héo gầy vì con.
Vẫn mong miếng ngọt miếng giòn
Nâng niu sớm tối cho tròn nghĩa ân
Mỗi năm có được một lần
Tự tay đắp điếm giữ phần cốt xương.
Câu kinh gõ nhịp đêm trường
Ta nghe thấy đủ mười phương đất trời
Nhẩm theo lấy một đôi lời
Khéo là bắt chước sự đời hay ho
Những ai cách bến xa đò
Nén tâm hương thắp cả cho cõi người

Ngấu hứng mùa hạ nóng

MỘT MÌNH

Hạ nắng dường như sắp hết rồi
Suốt ngày rả rích rặt mưa thôi
Muốn lên cô tám lo thuyền vỡ
Định xuống mợ ba sợ bến trôi
Đặt bút kiếm hoài không thấy giấy
Mở chai tìm mãi chẳng ra mồi
Một mình một chén ngồi gà gật
Không bát không mâm cũng chẳng nồi



Bứt rứt làm sao nóng cuối hè
Những chùm lửa đỏ kín bờ tre
Trái hồng Đà Lạt vừa ưng ửng
Quả bưởi Năm Doi cũng đỏ hoe
Trên phố thoáng thơm mùi bánh cốm
Dưới quê dịu ngọt vị xôi chè
Sân đình năm ấy giờ sao vắng
Bứt rứt làm sao nóng cuối hè


(Họa thơ Nguyễn Tiến Ích)

Mở kính coi thư trước cửa nhà
Nửa sân vàng rực ráng chiều sa
Bên vườn ríu rít vài con ngỗng
Dưới bếp lao xao mấy mái gà
Tám quãng thấp cao ngời giấy điệp
Năm cung trầm bổng cất lời ca
Thì ra bạn ở bên Kinh Bắc
Mừng hội yêu thơ gửi đó mà



Chú mướp hôm nào bé tí teo
Suốt ngày chạy nhảy với leo trèo
Xù lông xoa mặt cô nồi thủng
Giở vuốt cào lưng bác cột oeo
Chạy trước bám hờ nằm chỏng gọng
Vờn sau vồ hụt ngã lăn queo
Bây giờ đã lớn to hơn trước
Nửa bát con cơm chén hết veo



Đã hẹn gặp nhau tại Cổ Loa
Trường xưa chửa thấy có ai qua
Nhớ ngày thu đến vang rền trống
Nhớ buổi hè sang đỏ thắm hoa
Yêu bạn giúp nhau khi gắn bó
Quý thầy dạy bảo lúc chia xa
Năm nhăm năm chẵn như vừa đó
Bạn có về không nhớ đón ta



Khối thứ xem ra phải tảng lờ
Giả câm giả điếc giả làm ngơ
Vào miền cực lạc ông ừ ứ
Đến xứ phù hoa lão ớ ờ
Dại cái đòng đong hay lọc lõi
Khôn con mài mại chỉ gà mờ
Thế mà vẫn cứ cho là giỏi
Từ lúc thơ ngây đến tận giờ


Qua đền Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm


Đọc sấm trạng mấy mươi năm trước
Hôm nay mới đến quê ông
Đồng đất đơn sơ núi non thưa thớt
Nhà xưa để đó trống không

Giai thoại vẫn chỉ là giai thoại
Ai thêu, ai dệt mặc ai
Câu chữ triền miên nối bao thế hệ
Cứ tin, tin mãi, tin hoài.

Chúa Trịnh phải phò Lê
Nhà Mạc lên phía Bắc
Chúa Nguyễn phải vào Nam
Ông nói lúc nào, nào ai có biết

Dẫu có “tam sao thất bản”
Mỗi câu, mỗi chữ thần minh
Người đời tôn ông là thánh
Ngàn năm, vạn thuở oai limh.

Từ trong căn nhà tranh
Những đồ vật lặng im không nói
Những đồ vật nào ông từng dùng tới
Xin chạm tay lấy dấu thần nhân.

Mượn cớ kéo nhau cầu đạo du xuân
Đám học trò bẩy mươi về thăm quê trạng
Ngồi dưới chân Người cảm nhận
Ông xoa đầu... sự học vẫn mong manh (!)


(Họa bài Kinh vô tự của PKU)

Dịch lý càn khôn khéo lạ kỳ
Từng trang chứa đựng lẽ huyền vi
Bẩy mươi năm lẻ chưa tìm nổi
Hai sáu ngàn đêm chửa biết gì
Tải đạo bao người dò bến đỗ
Tầm nhân mấy kẻ rắp tâm qui
Sáu mươi bốn quẻ từng nung nấu
Chọn mãi chưa ra được một thì[1]



[1] Là thời khắc tốt cho một việc nào đó


Ngấu hứng vào chùa


Sắc không hồ dễ hiểu  
Nên nỗi căn cơ cúng dường
Vô trụ[1]
Quỷ nào đến được nơi đây (?)
Sao vẫn cần bát bộ kim cương
Hộ pháp
Lấy uy vũ trấn truy loài ác
Mới mong giữ vẹn đạo này đạo khác
Kỳ khôi
Tìm đâu ra tuyệt đỉnh quyền năng
Bao giờ hết cung thương giáo mác
Cửa chùa
Bao giờ mới hoài thai trạch giác
Chúng sinh không mắc tội a dua
Vô ngã
Hay là hữu ngã, thật khó theo
Ai trả lời các đấng Tỳ kheo[2]
Tự vấn
Ai đàm luận đúng sai
Để mỗi sinh linh hiểu được
Dẫu cho chẳng có ai bắt buộc
Sao lại cố nghe, cố thuộc
Văn ngôn của người đời
Vô ngôn
Mà sao vẫn có lời
Ngàn vạn câu tụng niệm
Và... lời tán[3] luôn vẫn mở đầu
Những lời viện dẫn lạ lùng
Thành giáo lý cao xa
Thành kinh, thành kệ
Đọc muôn ngàn lần Sắc không
Ta vẫn là ta
Tự nơi nào A la hán[4] mọc ra (?)


[1] Một cách nói về chữ không trong đạo phật
[2] Tên gọi của các tu sĩ đệ tử nhà phật
[3] Phần mở đầu mõi khi đọc kinh phật
[4] Là kết quả cao nhất mà người chân tu có thể đạt được




Vào chùa gặp ông hộ pháp
Cao to chạm tới nóc nhà
Bên ngọc lưu li sáng quắc
Bên đao chém xuống tà tà
Trừ gian đã hẳn là nên có
Khuyến thiện dù sao thiếu được đâu
Mới hay nhân thế còn đau khổ
Đến được Tây Phương chắc cũng lâu


Gặp lại Liên Phan năm 2018

GẶP LẠI

Vừa đó hôm nào
Bốn ba năm chẵn
Mới lại gặp nhau
Em có đón đâu
Sao anh lại đến (?)


GẶP LẠI NGƯỜI XƯA

Thế là đã bốn ba năm
Người đi từ xứ xa xăm trở về
Gặp nhau giữa những bộn bề
Tiếng chim khách cũng não nề cất lên
Bao năm đã cố tình quên
Sao người trở lại khơi nên dạ sầu
Ai xây nên quán nên cầu
Ai đưa tay quấy đục ngầu bến sông
Để rồi không cứ hoàn không
Một đời đơn độc mênh mông những buồn...


Vắng em giữa một đêm mưa
Cành na gõ nhịp đu đưa trước nhà.
Em đi một buổi thôi mà
Vắng sao, vắng tựa như là chợ tan
Mâm cơm bỏ dở trên bàn
Đợi chờ ai giữa muôn ngàn cô đơn (?)
Ba tầng nhà để trống trơn
Các con cũng vắng... còn hơn một mình
Ngoài hiên giọt giọt giăng mành
Câu thơ viết mãi không thành câu thơ
Mệt nhoài giữa một cơn mơ
Tiếng ai gọi cửa lờ mờ bên tai
Ngoài sân mưa vẫn mưa hoài

Mình anh ngồi đó nối dài đêm mưa.


Đồng làng ta năm nào cũng lạc
Tháng một cày bừa làm luống
Tháng chạp mang hạt ra gieo
Tháng giêng nảy mầm ra lá
Những hoa vàng nở ra nhanh quá
Những tia quả trên cành cong queo.
Em đi tiễn anh, một ngày sau tết
Đứng bên đồng lạc nhìn theo.
Mười năm đánh giặc xa nhà
Từng đêm, từng đêm mơ về đồng lạc.
Những đốm lá tròn nửa xanh, nửa bạc
Tìm nhau suốt những năm qua.
Không gặp được nhau sau những cách xa
Những mắt lá tròn, vẫn xanh, vẫn bạc
Cuộc hội ngộ muộn mằn bất chợt
Bâng khuâng “mắt lạc” thuở nào.

Viết nhân ngày giỗ mẹ 18/3/Ất sửu (1985-2019)

ĐÊM MƠ THẤY MẸ

Con đi giữa trận mưa rào
Bước chân lạ lẫm lối vào ngõ xưa
Chẳng còn nghe tiếng võng đưa
Chẳng còn nghe thấy giữa trưa tiếng gà.
Dẫu ai cũng phải về già
Vẫn mong sao để mẹ ta mãi còn
Nắng xưa đốt áo khô giòn
Mưa xưa rã đất cho mòn lối quê...
Chập chờn trong tỉnh trong mê
Bỗng nghe tiếng mẹ gần kề gọi ta
Mẹ ơi con đã về nhà (!)
Bước chân vội vã như là ngày xưa
Khẽ chao cánh võng đu đưa
Câu ru man mác đêm mưa thuở nào
Gió qua khe cửa lọt vào
Giật mình nhìn khắp mà nào thấy đâu.
Đêm quê sầu lại thêm sầu

Vầng trăng cuối tháng bạc mầu tóc ai.


ĐÒ NAN
(Tình Quang ngày lụt năm 1971)
Lại nghe tin lũ đổ về
Khắp trời vần vụ mưa dầm dề mưa
Nhớ ngày đê vỡ năm xưa
Làng ta ngập hết vẫn chưa quên nào
Mái tranh trôi giữa sóng trào
Tiếng con gọi mẹ như bào ruột gan
Bao người nước mắt chan chan
Bao năm rồi, vẫn cứ tan nát lòng. 
Con từ mặt trận miền trong
Được về thăm mẹ mà không lối vào
Mẹ ơi, mẹ ở nơi nào (?)
Từng con sóng lớn, xoáy cào mặt đê
Lũy tre xanh tốt xưa kia
Chỉ còn đôi nhánh đứt lìa đang trôi
Làng xưa đi mất đâu rồi
Chẳng còn ai để cho tôi hỏi dò.
Gậy tre quờ quạng lần mò
Bỗng đâu có một con đò lướt qua
Anh vừa từ chiến trường ra?
Em đi tìm mẹ, tìm nhà cho anh!
Tháng năm trôi thật là nhanh
Quê mình đã hết chiến tranh lâu rồi
Anh đi tìm đã bao hồi  
Con đò nan ấy đâu rồi... đò nan?