Tổng số lượt xem trang

10/11/2011

GIẬU CÚC TẦN

GIẬU CÚC TẦN
Từ khi có giậu cúc tần
Đám tơ hồng đã bao lần vàng mơ
Suốt từ năm ấy đến giờ
Có còn ai đợi, ai chờ nữa đâu
Thế rồi lâu đã thật lâu
Ta mang trở lại gói sầu chia ly
Năm mươi năm đã qua đi
Bỗng nghe người ấy từ khi…một mình.
Phải chăng vì giận chữ tình
Tự mình bắt buộc chính mình cô đơn.
Cúc tần giờ đã cao hơn
Còn chăng bao nỗi oán hờn trong tim (?)
Dằn lòng đành phải lặng im
Lấy tơ hồng để xâu kim mỗi chiều.

KHÚC MÙA THU (2)
Khúc mùa thu tưởng đã phai nhoà
Như mọi thứ đã yên trong xếp đặt
Và cái khoảng cách lòng, cách mặt
Sẽ là quên, quên hết chẳng còn chi
Ta đâu ngờ tất cả đã chia ly
Cứ hiện hữu để  ta vẫn thấy
Và như thế, Khúc mùa thu năm ấy
Mãi hằn sâu trong trái tim ta.

07/09/2011

NHỮNG NGÀY THÁNG 9 (2011)

NHỚ VỀ THẦY GIÁO
(Kính dâng thầy Vũ Kim Đàm)
Khi tôi nhớ về thày giáo của tôi
Thày đã xa rồi
Chỉ còn lại những dòng thầy đã viết
Cuốn học bạ đến giờ còn thân thiết
Một lời khen mực tím mãi tươi nguyên.
Khi tôi nhớ về thầy giáo của tôi
Lòng chợt bình yên
Bởi đạo lý thày cho con vẫn giữ
Và vì thế chưa một lần vấp ngã
Dẫu con đường uốn lượn trong đêm.
Khi tôi nhớ về thầy giáo của tôi
Lòng chợt se buồn
Đò qua bến rồi không trở lại
Mái trường cũ cô đơn vời vợi
Bục giảng xưa muôn chân đã đặt lên
Hình bóng thầy, còn mãi ở trong tim.


HOA XẤU HỔ
(Tặng Kim)
Khi anh chạm vào em, em khẽ thu về
Buồn vô tận, rời nhau ngày hôm ấy.
Bao mùa hạ đã trôi qua từ đấy
Em âm thầm ôm kỷ niệm xa.
Em tiếc vì sao không mở lòng ra
Ngay sau lúc bắt mình xấu hổ
Để từng cánh hoa dần xé nhỏ
Buồn trăm năm vì những vô tình.
Khi anh chạm vào em, em chợt giật mình
Hoa xấu hổ gập vào trong ủ rũ
Em đâu biết ngày mai rời bến đỗ
Chỉ còn chờ giây phút nói cùng nhau.
Khi biết mai rồi xa cách thật lâu
Em đâu thể lặng im trong xấu hổ
Để sắc tím chập chờn bao chấm nhỏ
Đợi muôn chiều, xa lắc những buồn đau.

CHỈ MÌNH TÔI BIẾT
Từ lâu vẫn ở bên tôi
Em như cái bóng một đời lặng im
Thế mà có vạn nỗi niềm
Chỉ mình tôi biết, tôi tìm được ra.

GẶP HOA
Vô tình hoa lại gặp hoa
Thì ra ta lại gặp ta giữa đường
Mắt đen, môi thắm, má hường
Mình là mình ấy lẽ thường trong nhau
Lạ sao xa cách bấy lâu
Để cho bạc trắng mái đầu mà thương.

DẤU CHÂN LÔNG NGỖNG
Bốn bên tường gạch vữa vôi
Dấu chân phàm tục mấy hồi lại qua
Hanh hao màu đá gan gà
Hanh hao sắc lụa choàng qua hình người
Ai thương, ai giận, ai cười
Loa Thành xoáy cuộn mấy hồi quặn đau
Nỏ thần nào có thấy đâu
Lưỡi gươm oan nghiệt…ngàn câu phẩm bình
Ai mê đắm giữa hư vinh
Để tan nát một mối tình ngây thơ
Bao giờ hay chính bây giờ
Dấu chân lông ngỗng lờ mờ đâu đây (!)
 
 
 

09/08/2011

ĐÔI VẦN THƠ NGẠO



NGẠO ĐỜI
Cáo vẫn nhe răng đợi bắt gà
Người đòi biến hoá tựa như ma
Khôn ranh tráo trở cong thành thẳng
Dại dột ngu ngơ chính hoá tà
Làm một nói mười khôn vẫn lọt
Lỗi trăm kể một khéo mà qua
Mới hay mọi sự không như ý
Thiên hạ xem chừng chẳng nhận ra

TẠO “LỐC”
Tạo “lốc” hình như để lấy oai
Ngờ đâu hũ nút cả trong ngoài
Bấy chầy chẳng thể khua ra chữ
Mai nữa chưa chừng vướng phải gai
Đến cuộc mới hay nhiều vướng víu
Vào rồi chợt hiểu lắm bi hài
Loăng quăng vài tiếng khơi mào vậy
Mong bạn qua thăm hoạ một bài.

SỐ PHẬN THƠ CÁCH LUẬT
Đã khi bài cổ chạy theo đời
Cách luật xem chừng ít kẻ chơi
Ông bảo cũ càng coi chán mắt
Bà chê đơn điệu đọc thừa hơi
Tưởng khi đè ép rồi tan cuộc
Chợt lúc bung ra lại gặp thời
Khắp chốn làm thơ in bán sách
Muôn nơi xướng hoạ gửi đi mời

THƠ ĐÒI ĐƯỢC GIẢI   (PB1)
Thơ đòi được giải lạ kỳ thay
Thiên hạ giật mình lắm sự hay
Chuẩn mực kẻ cầm không tính mốc
Bậc thang người nắm cốt vừa tay
Dở thầy dốt thợ tha hồ phán
Mượn cháo sang cơm thả sức xoay
Nhiễu sự bày ra thi với thố
Thơ đòi được giải lạ kỳ thay

KHOE THẠO LUẬT ĐƯỜNG
Mấy vị khoe ta thạo luật Đường
Chỉ toàn trích cú với tầm chương
Kén sâu gợi điển rành cho hiếm
Bày khó gieo vần thật rõ xương
Nửa khúc ca dao quên chẳng tỏ
Vài câu tục ngữ nhớ không tường
Tiếng Kinh chửa sõi đòi đe Mán
Chữ Thổ chưa thông đã doạ Mường

MUA CHỮ
Thiên hạ xem xong vỡ bụng cười
Thơ gì nhốn nháo giống gà bươi
Lời nghiêng ý ngửa xoay như chóng
Đối chéo vần ngang quấy tựa rươi
Cộc ngữ cay xè trò ớt mốc 
Thô ngôn đắng ngắt vẻ gừng ươi
Tưởng đâu cụ xẩm đi mua chữ
 Khéo nhặt may thì vớ của tươi.

KIẾP NHÂN SINH
Ngẫm cuộc nhân sinh luống bận lòng
Cả đời vướng tựa mớ bòng bong
Muốn hay chẳng hiểu sao thành dở
Thích thẳng vì đâu lại hóa cong
Có dễ phúc phần không chịu bén
Thay vì nghiệp chướng chửa cho xong
Cố công luồn lách như lươn chạch
Mà mẹt bung vành chẳng hoá nong

BỠN CÁI ĐƯỜNG THI
Gặp cái Đường thi bỡn mấy dòng
Luật giờ tưởng thẳng thế mà cong
Đối kêu chan chát ròn như pháo
Tứ bảo thâm sâu kín tựa nong
Niêm nối dây dưa vừa bốn cặp
Vần gieo thủng thẳng đủ năm vòng
Tưởng đâu đúng kiểu cho là được
Ai biết rằng thơ dễ lộn sòng 

THƠ ĐƯỢC GÓI XÔI
Viết mãi thơ xuân chật cả rồi
Bây giờ thêm tý để chơi thôi
Này câu Lục bát xanh mi mắt
Nọ khúc Đường thi tím khoé môi
Dài ngắn cũng thì đen nét mực
Thấp cao hồ dễ trắng dòng vôi
Đầu năm cóp nhặt vài ba chữ
Cố đấm may thì được gói xôi

THỬ MẤY CHIÊU
Mấy vị thơ già cũng thích yêu
Tinh mơ cho đến tận trưa chiều
Lúc thương cô tám khen vài chữ
Khi mến nàng ba ngỏ mấy điều
Ráo rác thăm nom vần lả lướt
Rộn ràng gặp gỡ ý phiêu diêu
Té ra các cụ khoe trên giấy
Để vợ ghen sằng thử ít chiêu

PHẠT MẤY CHIÊU
 (Hoạ Thử mấy chiêu)
Mấy cụ thơ già rất khoái yêu
Qua trưa chửa hết lại sang chiều
Sáng thương kẻ mới đôi ba chữ
Tối nhớ người xưa sáu bẩy điều
Sờ hũ trống không khan rượu uống
Nắn bao lép kẹp hiếm tiền tiêu
Té ra vợ tưởng không chung thuỷ
Giận dỗi âm thầm phạt mấy chiêu

COI CHỪNG GẬY VÍA
Đã lâu mới lại đến thăm ông
Chữ nghĩa ra tuồng đã khá ngông
Góp ý phê bình chừng lớn lối
Chê bai miệt thị khéo phèng bông
Ngắn dài cũng thể cần cố sức
Cao thấp đều do phải gắng công
Ngứa ngáy bày trò đòi thóc mách
Coi chừng gậy vía chọi vô mông.

CHỖ ẤY TRỜI CHO
Bà bảo vào hang Thánh Hoá coi
Xem xong chẳng hiểu sáng hay lòi
Này hầm cổ tích hương dìu dịu
Nọ ổ nguyên sơ vị mặn mòi
Rậm rạp bày ra ngăn quấy đảo
Lam nham khép lại cản săm soi
Dở hay cũng bởi trời sinh thế
Thiên hạ từng khen khéo hẹp hòi



 
    

25/06/2011

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ
(Tặng các nhà thơ mà ta từng yêu mến)

Ta đã từng quen tin những dòng thơ
Từ tim óc những cuộc đời từng trải
Chợt phát hiện phía sau niềm khắc khoải
Một câu cười ngơ ngác đến hồn nhiên.

Tất cả những gì từng có trong tim
Bao yêu mến hoá ra toàn oán hận
Bao chân lý hoá ra toàn ngộ nhận
Để mơ hồ đau đớn đến cuồng điên.

Ai đã soi mình vào chiếc gương xiên
Để mơ thấy một hình hài biến ảo
Để xem thấy một góc tròn đáy chảo
Ngỡ như mình khác lạ một trời riêng.

Chẳng ai hèn khi một chốc chưa thiêng
Một chốc nhỏ nhoi thường tình vốn có
Một chốc riêng mình giữa nơi gậm xó
Gói trong lòng ngọn sáng chữ trung trinh.

Chẳng ai buồn khi mình bị rẻ khinh
Cái ngốc nghếch một thời còn quá trẻ
Cái xa xót bởi những lần sứt mẻ
Những niềm tin chợt tắt bởi mưu sinh

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhanh
Chỉ một nỗi đau không ai tin nữa
Lòng chung thuỷ chợt bất ngờ đổ vỡ
Phản lại thời gian, phản lại chính mình.

Ta chợt buồn khi bao tấm chân tình
Cứ chao đảo để rồi sa xuống hố
Cứ chán nản để rồi không thể cố
Vượt qua mình đi đến những miền xa.

Ta thật may khi đã kịp nhận ra
Điều tất yếu ở giữa thời tất yếu
Gắng trụ lại với những thừa, những thiếu
Để vui hoài với những tấm tình thơ.

BÊN BỜ LÃNG GIANG CÔN SƠN NÔNG CỐNG

THƯƠNG NGƯỜI BÁN CHIẾU HỒ TÂY

ĐÔI ĐIỀU VỀ BÀ THỊ LỘ
Bỗng đâu lá rụng hoa rơi
Bỗng đâu ngọc đá một thời nát tan
Bỗng đâu dậy đất hàm oan
Bỗng đâu máu đỏ dương gian ngập đầy
Ơi người bán chiếu Hồ Tây
Câu thơ ướm hỏi chứa đầy vấn vương
Trách chi nguyệt thẹn hoa nhường
Thâm cung hẹp lối đành vương luỵ đời
Dạy bao nhân nghĩa cho người
Còn mình đành để đất trời ghét ghen
Trách chi phẩm đỏ, tay hèn
Làm sao tránh được trắng đen ẩn hình
Những là oan khuất phận mình
Một loài rắn trắng tuyệt tình đáng thương
Một tay thí nghịch bạo cường
Một thân mệnh phụ ví phường nguyệt hoa.
Mấy ai hiểu được cho bà
Đành gieo đôi vận kết hoa dâng người
Chiều Côn Sơn vạn tiếng cười
Mênh mông hoa nắng một trời gió đông..

BÙ NHÌN
Bù nhìn đứng đó canh ngô
Biết đâu cơm áo dạt xô cõi đời.
Bù nhìn hay chính là người
Ra hình méo mó để rồi lặng thinh
Cô đơn đứng đó một mình
Để buồn thêm cả nhân tình thế gian
Mặc cho nắng đổ, mưa chan
Không kêu, không khóc, không than một lời
Bù nhìn ơi! bù nhìn ơi!
Một mình ngươi giữa cõi đời tênh hênh.

28/03/2011

MỘT SỐ BÀI THƠ LÀM VÍ DỤ


PHÓ THƯỜNG DÂN
(Bài xướng)
Từ ngày trở lại phó thường dân
Mọi sự đua chen cũng nhạt dần
Sáng đến đôi trang, tăng trí não
Chiều về mấy chưởng, giúp rèn thân
Cơm rau, dưa, giá thanh mà ngọt
áo sợi, bông, tơ mát lại thuần
Phú quý mặc ai nơi huyện sở
Một mình vui cảnh phó thường dân

VỚI BÌNH DÂN
(Hoạ bài Phó thường dân)
Người nào chẳng ở chốn bình dân
Cố nhớ đừng quên mất gốc dần
Phú quý quen mùi chừng khó bỏ
Nghèo hèn tập mãi chửa nên thân
Thẳng ngay, bộc trực, danh càng đẹp
Bình dị, thanh cao, tính cũng thuần
Cái sự làm mình ra khác lạ
Sao bằng trở lại với bình dân

SÁU MƯƠI
Sáu mươi lặng lẽ, bước đường xa
Thoắt cái thời gian, đã đến già
Khúc hát xông pha, chưa kịp dứt
Bài thơ chiêm nghiệm, mới vừa ra
Vườn xuân cứ hẹn, kêu đi tới
Ngõ trúc khi cần, đón lại qua
Muôn sự ngoài đời không vướng bận
Đôi dòng thi phú, một hồn ta.

CẢ NƯỚC PHANG
(Hoạ bài Con chuột của Yên Thao)
Năm Hợi qua rồi năm Tý sang
Thời gian ngắn ngủi có vài gang
Hà Thành xuân đến còn phong kín
Văn Miếu thơ về chợt mở toang
Đạo chích, gian tham cho xuống hố
Quan liêu mệnh lệnh nhét vào hang
Kẻ nào ngoan cố còn nằm đó
Gậy mới đang chờ cả nước phang

ĐỀN CHU VĂN AN CẢM TÁC
Núi Phượng chiều nay đỏ sắc cờ
Đền đài mới dựng giữa hoang sơ
Trường xưa hoa nở trò đang đợi
Điện mới thông reo khách vẫn chờ
Sửa đức can người lo vận hội
Khơi nguồn dạy trẻ tạo duyên cơ
Bên tường vẫn đó dòng xuân cảm
Đạo thánh gieo mầm vạn tứ thơ

NGHE ĐÀN
Gác nhỏ bên sông chợt ghé thăm
Đàn ai dìu dặt cất thanh âm
Vư­ờn hồng tráng nắng hư­ơng còn nức
Lối cỏ mù sương lệ vẫn đầm
Vần vũ mây giăng chùa trư­ớc mặt
Nhạt nhoà khỏi phủ núi xa xăm
Rót hồn trên phím ai trăn trở
Dục khách qua đư­ờng nảy khúc ngâm

KHAO THƠ
Gặp buổi thanh nhàn đến với nhau
Cần chi nghèo khó với sang giầu
Me chua mấy quả, sôi trong nước
Muối lạc đôi hòn, trộn dưới âu
Chọn tứ, tìm câu mời tiếp chén
Lựa vần, sửa đối dục thay bầu
Thong dong cuối tháng lương chưa tới
Vẫn hẹn khao thơ đãi một chầu

XUÂN ĐẾN NHÀ
Xuân vừa chợt đến nở muôn hoa
Mừng được đông vui đủ trẻ già
Trong bếp đàn con đang sắp cỗ
Ngoài sân lũ cháu đợi chia quà
Nụ đào chúm chím hồng bên cửa
Cành lộc đu đưa biếc giữa nhà
Đôi khổ thơ xuân còn ướt mực
Một ly nước mới dậy hương trà.

HỘI XUÂN QUÊ
Một hội xuân quê mới mở ra
Chia vui khắp hết cả muôn nhà
Sân đu đầy chặt trai bên gái
Bãi vật chen nhau trẻ cạnh già
Đầu xóm hân hoan mùa đã gọn
Cuối thôn hể hả lúa thêm trà
Đất trời toả rộng hương no ấm
Ngàn tiếng ca vui giữa thái hoà.

 CUỐI XUÂN CẢM TÁC
 Xuân đã dần qua cuối tiết rồi
 Gốc đào trước cổng đứng đơn côi
 Tiếng chim sau núi lưa thưa hót
 Bông gạo trên cành lặng lẽ rơi
 Ánh nắng chiều vàng đang tụ lại
 Vầng trăng đêm trắng sắp chia phôi
 Giật mình một chốc mười năm lẻ
 Một áng thơ buồn tỏ khúc nhôi

THỨC
Xa cách từ khi ấy đến nay
Quê xưa vẫn mãi ở tim này
Ai mơ muôn dặm đầy sương tuyết
Ta mộng lối về xanh cỏ cây
Đầu sáng mỏi mòn xem bóng nắng
Nửa chiều da diết ngắm chân mây
Nào ai biết được nhiều đêm thức
Trong lúc bao người đã giấc say.

MỘNG VỀ QUÊ
Bao núi bao sông đã lội qua
Đêm nay chợt nhớ đến quê nhà
Đầu ghềnh n­ước cũ chao lư­ờn sóng
Cuối bãi trăng x­ưa dọi luống cà
Mái lá liêu xiêu nền đất ư­ớt
Sân rêu vắng lặng vết chân nhoà
Trăm năm chớp mắt trôi qua cửa
Để lại bên song bóng nguyệt tà

TH­ƯƠNG QUÊ GẶP NẠN
Nghe vỡ bao đê ở tỉnh nhà
Bão liền mấy trận thảy đều qua
Vuông tôm mới đắp không còn vết
Chạt muối chưa thu cũng chảy xoà
Sức vóc bao nhiêu đành mất cả
Công lênh ngần ấy cũng thôi hoà
Đành rằng hoạn nạn đâu không thế
Vẫn cứ đau riêng nỗi tỉnh nhà

RỪNG CHIỀU
Từng b­ước theo  mây đến đỉnh đèo
Cúi mình ngó xuống giữa trong veo
Đôi dòng suối nhỏ dăng dăng chảy
Một vạt rừng non cuộn cuộn reo
Lấp loáng trên mây tung bọt trắng
Gập ghềnh dưới đá phủ xanh rêu
Hoang sơ cõi ấy kìa ai tạo
Để khách bâng khuâng giữa cảnh chiều

QUA BÃI KHÁCH XƯA
Mỗi ngày một trạm đã đi qua
Rừng rậm toàn cây chẳng có nhà
Võng vải treo lên đu bổng tít
Hoàng Cầm thắp đỏ khói luồn xa
Gió Lào thốc xuống ròn lưng áo
Sương muối trùm lên trắng mặt ga
Bãi cũ chiều nay không có khách
Lờ mờ dọc suối lối chân qua

GẶP ĐƯỜNG DÂY CŨ
Lối cũ không ai đến đã lâu
Còn đây bãi khách buổi ban đầu
Rêu xưa cố bám bờ đen xám
Bọt mới tan theo sóng đỏ ngầu
Hiu hắt lều hoang đôi cột võng
Trơ vơ bến vắng một chân cầu
Đường dây vẫn đó người không tới
Bên góc rừng thưa gợi khúc sầu

HÀO KHÍ ĐÔNG A
Chỉ thấy đay xanh kín bãi bồi
Bình Than ẩn bóng mé sông đôi
Bến xưa trống trận rung bao nhịp
Đền mới chuông trưa điểm mấy hồi
Nào thuở gươm thề nung thép chảy
Đâu thời hịch gọi cháy dầu sôi
Con đò cắt sóng qua dòng Cái
Hào khí Đông A lộng gió trời.

GỖ KHẢM LIÊN HÀ
Lưu truyền vốn cổ tự ông cha
Khảm tỉa soi châm vẫn nếp nhà
Rồng cuốn hổ nằm thâm sắc gụ
Công xoè phượng múa đỏ vân hoa
Mắt thầy khéo tạo hình muông thú
Tay thợ quen đưa nét kỷ hà
Chợt thấy hồn thơ trong thớ gỗ
Lung linh huyền ảo xứ Liên Hà

TRỞ LẠI CỔ LOA
Mấy chục năm rồi mải đó đây
Xuân nay về lại với nơi này
Thành x­ưa chặn giặc đang còn dấu
Giếng cũ gieo châu nước vẫn đầy
Chợ chẳng vơi đi mùa trám chín
Đền càng đầy chặt khói hương bay
Nỏ thần ngày ấy đi đâu mất
Để những hòn tên rỉ bám đầy

VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH 
Vạn lý non sông vạn lý thành
Vồng lên dốc xuống lượn vòng quanh
Chon von đỉnh núi làn mây trắng
Bát ngát chân trời thảm cỏ xanh
Thảng thốt lòng khe con nước chảy
Bâng khuâng bậc đá mái đồn canh
Mang mang khí trận dường chưa tạnh
Xe cá về kinh gió vẫn tanh

HOA THU
Vư­ờn ai cháy sáng giữa heo may
Khóm cúc vàng tươi nở đắm say
Thấp thoáng bầy ong đu dưới lá
Chập chờn đàn b­ướm lượn trong cây
Hư­ơng buồn mới thả tan vào gió
Màu nhớ vừa pha quyện dưới mây
Gợi nỗi cô đơn chiều vắng lạnh
Hoa thu người gửi vẫn còn đây.

CẢM THU
(Hoạ bài buồn thu)
Chiều quê nhè nhẹ toả hương may
Đôi chén sầu đong lắc chẳng đầy
Mái lá đáy hồ thoi thóp ngủ
Mảnh đò trên bãi lặng yên say
Đất trời vẫn cứ còn nguyên thế
Gió cát nào đâu đã đổi thay
Chẳng biết hôm nao vàng trút sạch
Để mầm xanh mới nảy nơi đây

ĐÊM THU
Bên trời vàng ủng ánh trăng suông
Từng đợt heo may gõ cửa buồng
Loáng thoáng trại xa đôi tiếng gáy
Chập chờn chùa cũ một hồi chuông
Thương con vạc trắng còn chưa ngủ
Giận lũ chim non đã động chuồng
Năm tháng mải mê chừng đã mỏi
Đêm thu dài rộng trải trên giường. 

HOÀNG HÔN TRÊN SÔNG
 (Bến Triều hè Đinh Hợi)
Hoàng hôn đã tắt cuối triền sông
Những chiếc sà lan chạy giữa dòng
Mấy khúc cuộn mình ôm sóng cả
Một đầu gầm rú vỡ thinh không
Giang sơn mấy độ qua chinh chiến
Đất nước từng phen đổ máu hồng
Muôn cuộc qua rồi không trở lại
Ngàn sau còn đó giữa mênh mông

BIẾT ĐÂU SỐ PHẬN
Nếu biết ta mình chẳng có duyên
Thì thôi đành vậy cố mà quên
Cúc vàng rời khỏi đồi Hoàng Cúc
Sen trắng quay về bến Bạch Liên
Buồn đó đợi qua kỳ cách biệt
Vui đây chờ đến lúc đoàn viên
Biết đâu số phận bày ra thử
Cố gắng kiên trì sự  mới nên

CẢM XÚC SAO ĐỎ
(Hoạ thơ Nguyễn Tam Kỳ)
Thị trấn thanh xuân mới buổi nào
Thời gian thấm thoắt có là bao
Bước chân đi tới đường thêm rộng
ánh mắt nhìn sang phố đã cao
Chợ mới hàng lên dòng cuộn chảy
Trường vui trẻ đến sóng sôi ào
Ba mươi năm ấy miền quê núi

Rực cháy huy hoàng một ánh sao.