PHÓ THƯỜNG DÂN
(Bài xướng)
Từ ngày trở
lại phó thường dân
Mọi sự đua
chen cũng nhạt dần
Sáng đến đôi
trang, tăng trí não
Chiều về mấy
chưởng, giúp rèn thân
Cơm rau,
dưa, giá thanh mà ngọt
áo sợi,
bông, tơ mát lại thuần
Phú quý mặc
ai nơi huyện sở
Một mình vui
cảnh phó thường dân
VỚI BÌNH DÂN
(Hoạ bài Phó
thường dân)
Người nào
chẳng ở chốn bình dân
Cố nhớ đừng
quên mất gốc dần
Phú quý quen
mùi chừng khó bỏ
Nghèo hèn
tập mãi chửa nên thân
Thẳng ngay,
bộc trực, danh càng đẹp
Bình dị,
thanh cao, tính cũng thuần
Cái sự làm
mình ra khác lạ
Sao bằng trở
lại với bình dân
SÁU MƯƠI
Sáu mươi
lặng lẽ, bước đường xa
Thoắt cái
thời gian, đã đến già
Khúc hát
xông pha, chưa kịp dứt
Bài thơ
chiêm nghiệm, mới vừa ra
Vườn xuân cứ
hẹn, kêu đi tới
Ngõ trúc khi
cần, đón lại qua
Muôn sự
ngoài đời không vướng bận
Đôi dòng thi
phú, một hồn ta.
CẢ NƯỚC PHANG
(Hoạ bài Con
chuột của Yên Thao)
Năm Hợi qua
rồi năm Tý sang
Thời gian
ngắn ngủi có vài gang
Hà Thành
xuân đến còn phong kín
Văn Miếu thơ
về chợt mở toang
Đạo chích,
gian tham cho xuống hố
Quan liêu
mệnh lệnh nhét vào hang
Kẻ nào ngoan
cố còn nằm đó
Gậy mới đang
chờ cả nước phang
ĐỀN CHU VĂN
AN CẢM TÁC
Núi Phượng
chiều nay đỏ sắc cờ
Đền đài mới
dựng giữa hoang sơ
Trường xưa
hoa nở trò đang đợi
Điện mới
thông reo khách vẫn chờ
Sửa đức can
người lo vận hội
Khơi nguồn
dạy trẻ tạo duyên cơ
Bên tường
vẫn đó dòng xuân cảm
Đạo thánh
gieo mầm vạn tứ thơ
NGHE ĐÀN
Gác nhỏ bên
sông chợt ghé thăm
Đàn ai dìu
dặt cất thanh âm
Vườn hồng
tráng nắng hương còn nức
Lối cỏ mù
sương lệ vẫn đầm
Vần vũ mây
giăng chùa trước mặt
Nhạt nhoà
khỏi phủ núi xa xăm
Rót hồn trên
phím ai trăn trở
Dục khách
qua đường nảy khúc ngâm
KHAO THƠ
Gặp buổi
thanh nhàn đến với nhau
Cần chi
nghèo khó với sang giầu
Me chua mấy
quả, sôi trong nước
Muối lạc đôi
hòn, trộn dưới âu
Chọn tứ, tìm
câu mời tiếp chén
Lựa vần, sửa
đối dục thay bầu
Thong dong
cuối tháng lương chưa tới
Vẫn hẹn khao
thơ đãi một chầu
XUÂN ĐẾN NHÀ
Xuân vừa
chợt đến nở muôn hoa
Mừng được
đông vui đủ trẻ già
Trong bếp
đàn con đang sắp cỗ
Ngoài sân lũ
cháu đợi chia quà
Nụ đào chúm
chím hồng bên cửa
Cành lộc đu
đưa biếc giữa nhà
Đôi khổ thơ
xuân còn ướt mực
Một ly nước
mới dậy hương trà.
HỘI XUÂN QUÊ
Một hội xuân
quê mới mở ra
Chia vui
khắp hết cả muôn nhà
Sân đu đầy
chặt trai bên gái
Bãi vật chen
nhau trẻ cạnh già
Đầu xóm hân
hoan mùa đã gọn
Cuối thôn hể
hả lúa thêm trà
Đất trời toả
rộng hương no ấm
Ngàn tiếng
ca vui giữa thái hoà.
CUỐI XUÂN CẢM TÁC
Xuân
đã dần qua cuối tiết rồi
Gốc
đào trước cổng đứng đơn côi
Tiếng
chim sau núi lưa thưa hót
Bông
gạo trên cành lặng lẽ rơi
Ánh
nắng chiều vàng đang tụ lại
Vầng
trăng đêm trắng sắp chia phôi
Giật
mình một chốc mười năm lẻ
Một
áng thơ buồn tỏ khúc nhôi
THỨC
Xa cách từ
khi ấy đến nay
Quê xưa vẫn
mãi ở tim này
Ai mơ muôn
dặm đầy sương tuyết
Ta mộng lối
về xanh cỏ cây
Đầu sáng mỏi
mòn xem bóng nắng
Nửa chiều da
diết ngắm chân mây
Nào ai biết
được nhiều đêm thức
Trong lúc
bao người đã giấc say.
MỘNG VỀ QUÊ
Bao núi bao
sông đã lội qua
Đêm nay chợt
nhớ đến quê nhà
Đầu ghềnh nước
cũ chao lườn sóng
Cuối bãi
trăng xưa dọi luống cà
Mái lá liêu
xiêu nền đất ướt
Sân rêu vắng
lặng vết chân nhoà
Trăm năm
chớp mắt trôi qua cửa
Để lại bên
song bóng nguyệt tà
THƯƠNG QUÊ GẶP NẠN
Nghe vỡ bao
đê ở tỉnh nhà
Bão liền mấy
trận thảy đều qua
Vuông tôm
mới đắp không còn vết
Chạt muối
chưa thu cũng chảy xoà
Sức vóc bao
nhiêu đành mất cả
Công lênh
ngần ấy cũng thôi hoà
Đành rằng
hoạn nạn đâu không thế
Vẫn cứ đau
riêng nỗi tỉnh nhà
RỪNG CHIỀU
Từng bước
theo mây đến đỉnh đèo
Cúi mình ngó
xuống giữa trong veo
Đôi dòng
suối nhỏ dăng dăng chảy
Một vạt rừng
non cuộn cuộn reo
Lấp loáng
trên mây tung bọt trắng
Gập ghềnh
dưới đá phủ xanh rêu
Hoang sơ cõi
ấy kìa ai tạo
Để khách
bâng khuâng giữa cảnh chiều
QUA BÃI KHÁCH XƯA
Mỗi ngày một
trạm đã đi qua
Rừng rậm
toàn cây chẳng có nhà
Võng vải
treo lên đu bổng tít
Hoàng Cầm
thắp đỏ khói luồn xa
Gió Lào thốc
xuống ròn lưng áo
Sương muối
trùm lên trắng mặt ga
Bãi cũ chiều
nay không có khách
Lờ mờ dọc
suối lối chân qua
GẶP ĐƯỜNG DÂY CŨ
Lối cũ không
ai đến đã lâu
Còn đây bãi
khách buổi ban đầu
Rêu xưa cố
bám bờ đen xám
Bọt mới tan
theo sóng đỏ ngầu
Hiu hắt lều
hoang đôi cột võng
Trơ vơ bến
vắng một chân cầu
Đường dây
vẫn đó người không tới
Bên góc rừng
thưa gợi khúc sầu
HÀO KHÍ ĐÔNG A
Chỉ thấy đay
xanh kín bãi bồi
Bình Than ẩn
bóng mé sông đôi
Bến xưa
trống trận rung bao nhịp
Đền mới
chuông trưa điểm mấy hồi
Nào thuở
gươm thề nung thép chảy
Đâu thời
hịch gọi cháy dầu sôi
Con đò cắt
sóng qua dòng Cái
Hào khí Đông
A lộng gió trời.
GỖ KHẢM LIÊN HÀ
Lưu truyền
vốn cổ tự ông cha
Khảm tỉa soi
châm vẫn nếp nhà
Rồng cuốn hổ
nằm thâm sắc gụ
Công xoè
phượng múa đỏ vân hoa
Mắt thầy
khéo tạo hình muông thú
Tay thợ
quen đưa nét kỷ hà
Chợt thấy
hồn thơ trong thớ gỗ
Lung linh
huyền ảo xứ Liên Hà
TRỞ LẠI CỔ LOA
Mấy chục năm
rồi mải đó đây
Xuân nay về
lại với nơi này
Thành xưa
chặn giặc đang còn dấu
Giếng cũ
gieo châu nước vẫn đầy
Chợ chẳng
vơi đi mùa trám chín
Đền càng đầy
chặt khói hương bay
Nỏ thần ngày
ấy đi đâu mất
Để những hòn
tên rỉ bám đầy
VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH
Vạn lý non
sông vạn lý thành
Vồng lên dốc
xuống lượn vòng quanh
Chon von
đỉnh núi làn mây trắng
Bát ngát
chân trời thảm cỏ xanh
Thảng thốt
lòng khe con nước chảy
Bâng khuâng
bậc đá mái đồn canh
Mang mang
khí trận dường chưa tạnh
Xe cá về
kinh gió vẫn tanh
HOA THU
Vườn ai
cháy sáng giữa heo may
Khóm cúc
vàng tươi nở đắm say
Thấp thoáng
bầy ong đu dưới lá
Chập chờn đàn
bướm lượn trong cây
Hương buồn
mới thả tan vào gió
Màu nhớ vừa
pha quyện dưới mây
Gợi nỗi cô
đơn chiều vắng lạnh
Hoa thu
người gửi vẫn còn đây.
CẢM THU
(Hoạ bài
buồn thu)
Chiều quê
nhè nhẹ toả hương may
Đôi chén sầu
đong lắc chẳng đầy
Mái lá đáy
hồ thoi thóp ngủ
Mảnh đò trên
bãi lặng yên say
Đất trời vẫn
cứ còn nguyên thế
Gió cát nào
đâu đã đổi thay
Chẳng biết
hôm nao vàng trút sạch
Để mầm xanh
mới nảy nơi đây
ĐÊM THU
Bên trời
vàng ủng ánh trăng suông
Từng đợt heo
may gõ cửa buồng
Loáng thoáng
trại xa đôi tiếng gáy
Chập chờn
chùa cũ một hồi chuông
Thương con
vạc trắng còn chưa ngủ
Giận lũ chim
non đã động chuồng
Năm tháng
mải mê chừng đã mỏi
Đêm thu dài
rộng trải trên giường.
HOÀNG HÔN TRÊN SÔNG
(Bến
Triều hè Đinh Hợi)
Hoàng hôn đã
tắt cuối triền sông
Những chiếc
sà lan chạy giữa dòng
Mấy khúc
cuộn mình ôm sóng cả
Một đầu gầm
rú vỡ thinh không
Giang sơn
mấy độ qua chinh chiến
Đất nước
từng phen đổ máu hồng
Muôn cuộc
qua rồi không trở lại
Ngàn sau còn
đó giữa mênh mông
BIẾT ĐÂU SỐ PHẬN
Nếu biết ta
mình chẳng có duyên
Thì thôi
đành vậy cố mà quên
Cúc vàng rời
khỏi đồi Hoàng Cúc
Sen trắng
quay về bến Bạch Liên
Buồn đó đợi
qua kỳ cách biệt
Vui đây chờ
đến lúc đoàn viên
Biết đâu số
phận bày ra thử
Cố gắng kiên
trì sự mới nên
CẢM XÚC SAO ĐỎ
(Hoạ thơ
Nguyễn Tam Kỳ)
Thị trấn
thanh xuân mới buổi nào
Thời gian
thấm thoắt có là bao
Bước chân đi
tới đường thêm rộng
ánh mắt nhìn
sang phố đã cao
Chợ mới hàng
lên dòng cuộn chảy
Trường vui
trẻ đến sóng sôi ào
Ba mươi năm
ấy miền quê núi
Rực cháy huy
hoàng một ánh sao.