KHAI
BÚT KHAI XUÂN
Chào xuân khai bút viết thơ
xuân
Mời bạn gần xa hoạ mấy vần
Xuân đến, xuân sang, xuân
gặp tết
Tết về, tết lại, tết tìm
xuân
Xuân thêm một tuổi xuân chờ
tết
Tết tới một năm tết đợi xuân
Xuân! Tết! Xuân xuân! Xuân
tết tết
Tết! Xuân! Tết tết! Tết xuân
xuân.
TẾT
NĂM BÍNH TUẤT
Chợt thấy mây tan ló mặt
trời
Mưa phùn rả rích chẳng còn
rơi
Ruộng đồng cầy cấy đà xong
hết
Nhà cửa thu gom cũng gọn rồi
Đèn nến hương hoa vừa sắm đủ
Rượu chè bánh trái đã xong
xuôi
Lơ mơ chén cúc bên bàn tiệc
Có phải giao thừa sắp tới
nơi (?)
TẾT NGHÈO
Trừ tịch năm nay gió lạnh
nhiều
Đầu hồi thông thống bấc luồn
theo
Trên ban trống vắng không
hoa rượu
Dưới bếp lặng yên chẳng lửa
reo
Tết đến thêm lo nhà túng bấn
Xuân sang sợ nợ đến kỳ kèo
Xuân dăm ba bữa nhanh mà hết
Tết mấy mươi ngày chóng để
veo
XUÂN
TẾT
Chén vui cũng đã thấy làng
nhàng
Muốn để mừng xuân lấy sự
sang
Vỏ gỗ long bong dăm tiếng
trống
Dây tơ phừn phựt nửa cung
đàn
Đổi già làm trẻ ngân đôi
khúc
Lộn cổ sang kim hét một
tràng
Hánh mắt dòm xuân, xuân đổ
dọc
Bần thần ngó tết, tết xoay
ngang
XUÂN
Một chén đầu năm gọi đón
xuân
Hồn hoa ghé lại một bên sân
Lơn mơn nắm gió xoa lên tóc
Lác đác hòn sương rụng xuống
chân
Giường chiếu làm chi cho khó
nhọc
Đất đai đã rộng lại thêm gần
Biết xuân từ những ngày năm
trước
Mãi đến bây gìơ mới rõ
xuân.
XUÂN
CẢM
Vườn đào hé nụ giữa tinh
khôi
Đổi mới xuân nay đã khác rồi
Vào khối thị trường vừa kết
hội
Lên sàn cổ phiếu đã sinh lời
Năm xưa chiến trận không
thua kế
Buổi mới làm ăn chẳng luỵ
thời
Độc lập tự do luôn giữ gốc
Giầu sang phú quý quyết theo
người
NGHĨ
VỀ XUÂN
Cứ nghĩ xuân sang cũng đã
nhiều
Lấy gì để gửi chút tình theo
Ra sân gió bấc xoa vào mặt
Xuống bếp sương hàn chạm tới
kheo
Xóm trại loanh quanh đường
khó đến
Đường thôn luẩn quẩn dốc
khôn trèo
Xuân như ngại tới thăm người
khó
Tết
cũng quên qua chỗ kẻ nghèo.
ĐINH
HỢI GIEO THƠ
Non sông đã nở rộ muôn hoa
Cảm tác đôi câu gửi mọi nhà
Tích nước Sơn La bao kín lại
Khai dầu Dung Quất mở dần ra
Cổ phần công hữu vừa khai
triển
Góp vốn tư doanh cũng kịp đà
Đón tết tưng bừng vui đổi
mới
Mừng xuân nhộn nhịp cất lời
ca
TÌM
XUÂN
Đã mấy lâu nay bạn chẳng qua
Để thơ cằn cỗi trở nên già
Giấy điều đợi đó câu không
đến
Bút mực chờ kia chữ chẳng ra
Giương kính tìm vần nơi đáy
rượu
Thắp đèn kiếm tứ giữa sân
hoa
Tìm xuân gặp dịp ai mà chẳng
Gọi chút tâm tình gửi bạn
xa.
XUÂN
BUỒN
Nhớ những năm nao cũng cảnh
này
Xuân buồn day dứt đã về đây
Cơm non vực bát khoai dây độn
Áo nửa bao gai mụn vá đầy
Không pháo không hoa không
rượu thịt
Chẳng nhà chẳng ruộng chẳng
trâu cày
Lang thang một lũ trên đường
phố
Đâu biết xuân vui được mấy
ngày.
XUÂN
MONG ĐỢI
Trước ngõ xuân như đã đến
rồi
Mấy ngày vui tết cứ dần trôi
Ngoài đường vắng lạnh chim
chưa hót
Dưới nước trong veo cá chẳng
bơi
Mong chút nắng hanh hong ấm
đất
Đợi làn mưa nhỏ tưới xanh
chồi
Sao cho sớm sủa qua cơn rét
Để lúa chiêm xuân héo lại
hồi.
XUÂN
ĐẾN NHÀ
Xuân vừa chợt đến nở muôn
hoa
Mừng được đông vui đủ trẻ
già
Trong bếp đàn con đang sắp
cỗ
Ngoài sân lũ cháu đợi chia
quà
Nụ đào chúm chím hồng bên
cửa
Cành lộc đu đưa biếc giữa
nhà
Đôi khổ thơ xuân còn ướt mực
Một ly nước mới dậy hương
trà.
GIAO THỪA
Giao thừa
vẫn vậy khác gì đâu
Đêm lạnh
trăng không dạ nhuốm sầu
Kẻ đến dùng
dằng mong nán lại
Người về
tấp tểnh muốn qua mau
Ai giao ai
nhận ai giao nhận
Ai đến ai
về ai tiếp sau
Cái sự luân
phiên vô sở cứ
Giao thừa
vẫn vậy khác gì đâu
THƠ LÚC GIAO THỪA
Giao thừa
gọi có tý nông sâu
Một chút
vây vo khúc dạo đầu
Thơ mượn rung
đùi chôm mấy tứ
Từ vay
nhếch mép thuổng vài câu
Ngoài trời
mưa bụi rơi chưa ngớt
Trong bếp
lò than cháy đã lâu
Ai trót đọc
qua thông cảm hộ
Thơ vừa mới
đạo nhớ đừng tâu
KHAI BÚT
ĐẦU NĂM
Đầu năm khai bút viết gì đây
Thi phú vui buồn dạ chẳng khuây
Lắc rắc quanh nhà mưa nối hạt
Lờ mờ cuối phố khói chăng dây
Hoa đào gió lạnh chưa thèm nở
Bướm trắng mưa dầm chửa muốn bay
Xuân đến xin chờ cho một chút
Chủ nhân quá chén vẫn con say.
VỊNH
TẾT
Tiếng trẻ râm ran các ngả
đường
Nắng vàng trải rộng khắp
muôn phương
Đầu làng pháo nổ inh trời
đất
Cuối chợ người đi kín phố
phường
Núi biếc ngàn hoa phô trước
gió
Trời xanh cánh én vút trong
sương
Xuân sang nhớ lại bao mùa
trước
Hạnh phúc đang về dậy sắc
hương
THƠ
NHÀM
Xuân chờ trước cửa đã từ lâu
Cứ muốn vui theo chợt lại
sầu
Chén rượu nửa chừng say sắp
hết
Tuần hương mới thắp cháy còn
lâu
Chó con ngoài ngõ lai rai
sủa
Kiến gió chân tường xúm xít
bâu
Có biết giao thừa đang đứng
đợi
Thơ
nhàm viết vội một đôi câu
AI
NHẬN, AI TRAO
Giao thừa ai nhận để ai trao
Một thoáng hương quê thật
ngọt ngào
Áo trắng anh về trong rực rỡ
Khăn hồng em đến giữa thanh
tao
Câu thơ người đọc bên cành
lý
Khúc hát ai ngân dưới gốc
đào
Đỏ mặt kìa xuân e ấp mãi
Giao thừa ai nhận để ai
trao.
CUỐI
XUÂN
Lại những chiều hôm lạnh
thấu trời
Từng đêm dằng dặc đếm sao
rơi
Một chùm hương dịu mây đưa
đến
Nửa mảnh xuân nồng sóng cuốn
trôi
Buồn cũ hình như đang trở
lại
Vui này hồ dễ sắp chia phôi
Lòng ai luống những mong xum
họp
Người đã vô tình muốn rẽ
đôi.
CUỐI
XUÂN CẢM TÁC
Xuân đã dần qua cuối tiết
rồi
Gốc đào trước cổng đứng đơn
côi
Tiếng chim sau núi lưa thưa
hót
Bông gạo trên cành lặng lẽ
rơi
Ánh nắng chiều vàng đang tụ
lại
Vầng trăng đêm trắng sắp
chia phôi
Giật mình một chốc mười năm
lẻ
Một áng thơ buồn tỏ khúc
nhôi
HỘI
XUÂN QUÊ
Một hội xuân quê mới mở ra
Chia vui khắp hết cả muôn
nhà
Sân đu đầy chặt trai bên gái
Bãi vật chen nhau trẻ cạnh
già
Đầu xóm hân hoan mùa đã gọn
Cuối thôn hể hả lúa thêm trà
Đất trời toả rộng hương no
ấm
Ngàn tiếng ca vui giữa thái
hoà.
VỀ VỚI CHỢ
VIỀNG
Qua tết về quê xuống chợ Viềng
Vui xuân cầu lộc chẳng cần kiêng
Cháu đòi kiếm hộ đôi con sáo
Vợ dặn tìm cho một cái kiềng
Mê ngắm đào hoa rơi nhẵn túi
Thèm say rượu cẩm đổ lăn chiêng
Cả năm mới có ngày thư giãn
Cũng phải khao mình tí cái riêng
ĐƯỢC GÓI
XÔI
Viết mãi thơ xuân chật cả rồi
Bây giờ thêm tý để chơi thôi
Này câu Lục bát xanh mi mắt
Nọ khúc Đường thi tím khoé môi
Dài ngắn cũng thì đen nét mực
Thấp cao hồ dễ trắng dòng vôi
Đầu năm cóp nhặt vài ba chữ
Cố đấm may thì được gói xôi
TÌNH XUÂN
Rét mướt hình như trốn cả rồi
Chỉ còn một chút gió heo thôi
Cành giâm vụ trước lưa thưa búp
Hạt trỉa năm nay loáng thoáng chồi
Chậu cúc soi vàng bên bể nước
Gốc đào thắp đỏ mé tường vôi
Bình minh chiếu rọi qua song cửa
Ai biết tình xuân lặng lẽ trôi…
XUÂN BẠN
HOÀ THEO (Hoạ
thơ)
Xuân đến rồi
sao cứ đợi trông
Xuân thưa rằng
vắng cánh hoa hồng
Xuân già tám
chục còn tươi thế
Xuân trẻ đôi
mươi có thắm không
Xuân đã từng
quen chừng khó nhớ
Xuân dù vẫn lạ
khéo hay mong
Xuân ta gửi gấm
bao tình cảm
Xuân bạn hoà
theo hẳn ấm nồng.
CẬN KỀ
Dứt áo chia tay lúc trở về
Nỗi buồn day dứt cả chiều quê
Ngỡ xuân năm ngoái còn son rỗi
Tiếc hạ năm nay đã mọi bề
Gió thổi xạc xào trên đỉnh núi
Sương buông dày đặc dưới triền đê
Chỉ mong ai đó đêm cùng thức
Mượn những vần thơ để cận kề.
TÌM THƠ
Sắp hết xuân rồi não vẫn trơ
Ngồi nhà nghĩ mãi chẳng ra thơ
Ngoài hiên lất phất mưa dày mỏng
Trong án đìu hiu nến tỏ mờ
Bớt dưới thêm trên nhoè cả giấy
Chèn sau gạch trước rối như tơ
Loanh quanh bới khắp đôi thùng sách
Chẳng biết tìm đâu một cái (ơ)
Tết đã bon bon đến cạnh nhà
Thế mà cổng chửa mở toang a
Chắc cơn mộng mị còn chưa chín
Hay giấc hoàng lương vẫn chửa già
Tí tách mưa dầm đào nảy lộc
Lâm thâm rét ngọt mận đơm hoa
Tiếc xuân ngồn ngộn bày trên chiếu
Rượu uống say rồi chẳng muốn ra
Tết đã lanh canh gõ trước nhà
Thế mà khói bếp chửa lên a
Chắc gân gạo nếp còn chưa nhuyễn
Hay cuộng giong xanh đã quá già
Gió đẩy hiên tre kêu loạt xoạt
Mưa tràn ngõ đất ngập bùn hoa
Chắc xuân mệt mỏi còn đang ngủ
Nên cửa nhà ai chửa hé ra
GẶP XUÂN (Họa thơ)
Gặp xuân từ ấy nặng lòng thương
Bến lạ sông quen nối dặm đường
Cứ tưởng vườn đào còn thắm sắc
Đâu ngờ ngõ mận đã phai hương
Sân vôi lá rụng dầm mưa nắng
Ngõ gạch rêu phong gội gió sương
Vẫn biết ngày xưa không trở lại
Sao lòng ai đó mãi tơ vương
CHẮP XUÂN (Họa thơ)
Chắp bốn xuân vào mới bẩy ba
Cõi tình ngày tháng vẫn thăng hoa
Vườn xưa mòn mỏi người đi vắng
Ngõ cũ mơ màng kẻ cách xa
Cuộc rượu vẫn mong chờ Chúa Chổm
Chiếu thơ còn đợi đón Hằng Nga
Cần chi than thở trong buồn tủi
Để bận lòng nhau một chữ già
XUÂN
LẠNH (2007)
Lạnh thế mà
xuân cũng đến a
Mưa dầm gió
bấc phủ quang nhà
Đầu hồi
trống trếnh như diều sáo
Hèm cửa
vênh vao tựa mõ già
Quất đỏ vừa
tô cành trĩu trái
Đào hồng
mới vẽ gốc đầy hoa
Bao xuân
dồn hết về đây cả
Đã vậy cần
chi mở cửa ra
ĐÓN TẾT
ĐÓN TẾT
Phú quý xem ra chẳng đến mình
Cần gì bày vẽ chuyện linh tinh
Bánh chưng vợ gói dăm ba cặp
Rượu cẩm con ngâm sáu bẩy bình
Quất ế đầu làng kêu tới vác
Đào thừa cuối phố gọi sang rinh
Xì xằng thịt cá vài mươi ký
Đủ để mời xuân thỏa chút tình
THƠ TẶNG XUÂN GIÀ
Thêm một
lần xuân đến tặng đời
Đuổi mùa
đông lạnh cuốn xa khơi
Lửa rơm
trong bếp liu riu cháy
Mưa bụi
ngoài sân lấm tấm rơi
Chè Thái
vừa chuyên còn bốc khói
Rượu Vân
mới rót đã xông hơi
Xuân già lọm
khọm qua ngang cửa
Sao chẳng
vào thăm để chén vơi.
LÊN LÃO MÀ
CHI
Cứ ngỡ mình đang ở tuổi xuân
Nào hay già hết mấy mươi phần
Tóc râu có nhẽ dần thưa bớt
Răng lợi hình như cũng lỏng dần
Mắt mũi lõm lồi bầy chẳng gọn
Mặt mày rúm ró xếp không cân
Chân tay cứ tưởng như đi mượn
Lên lão mà chi mệt tấm thân
HOA HỒNG
DẠI
Tết vẫn chờ ta đến xếp vần
Ngắn dài cao thấp khó mà cân
Này cô hồng bạch da khô héo
Nọ chị hồng nhung má đỏ rần
Kia thím hồng vàng sờ kém mượt
Đây bà hồng đỏ nắn toàn gân
Chỉ em hồng dại chơi đầu ngõ
Nghe xứng tầm cho một
cái xuân
THƠ RƯỢU VÀ
MƠ
Lại tìm đến rượu để khoe thơ
Mấy chục năm quen đến tận giờ
Đây cụ cả Nho dòm đỏ khé
Kia ông ba Cúc ngó xanh lơ
Nọ anh bẩy Sắn nhìn trong vắt
Kìa bác chín Ngô ngắm đục lờ
Chả biết vị nào vừa đến độ
Để cho muôn thực hóa thành mơ
NHỚ XƯA MẸ
VẪN ĂN TRẦU
Tết mẹ năm nao cũng có trầu
Bình vôi men ngọc trữ từ lâu
Cau tươi nhà hái đôi ba quả
Rễ quạch con mua hẳn một cầu
Cối cũ quai đồng tươi sắc đỏ
Chày xưa cán thép bóng mầu nâu
Đêm nao mẹ cũng ngồi bên cửa
Đợi thuốc con đưa để thử trầu.
LẠI GẶP
NÀNG XUÂN
Cuốn lịch thời gian mỏng lại dầy
Bao nhiêu ngày tháng đã qua đây
Nhớ khi tiền tuyến vây đồn giặc
Vui lúc hậu phương lái máy cầy
Bão gió phôi pha da nhuộm nắng
Tuyết sương gội trắng tóc hòa mây
Vừa toan đặt bút vần thơ mới
Đã thấy nàng xuân má đỏ hây
CUNG CHÚC
TÂN XUÂN ẠN SỰ NHƯ Ý
Cung
kính dâng cao ngọn đuốc hồng
Chúc mừng đổi
mới cả non sông
Tân niên sản
xuất làng tươi thắm
Xuân mới dựng
xây phố rực hồng
Vạn khó mỗi
nhà lo gắng sức
Sự
thành cả nước góp thêm công
Như lời Bác
dặn luôn đoàn kết
Ý Đảng lòng
dân thắng bão giông
GẶP XUÂN(Họa thơ
NXN)
Gặp xuân từ ấy nặng lòng thương
Bến lạ sông quen nối dặm đường
Cứ tưởng vườn đào còn thắm sắc
Đâu ngờ ngõ mận đã phai hương
Sân vôi lá rụng dầm mưa nắng
Ngõ gạch rêu phong gội gió sương
Vẫn biết ngày xưa không trở lại
Sao lòng ai đó mãi tơ vương
DU XUÂN QUÝ
TỴ
Mặt hồ gợn sóng tím trong sương
Cây trái xum xuê kín phố phường
Rừng vải đơm hoa soi đáy nước
Vườn na nảy nụ khắp đồi nương
Vầng mây lờ lững xanh triền núi
Bóng nắng chăng tơ tím mặt đường
Lữ khách du xuân vừa cập bến
Đào mai nở rộ ngát mùi hương
XUÂN CHIỀU
Từ chiều xuân ấy mãi tơ vương
Nào có xa chi nửa dặm trường
Xóm Lác người thưa mưa gội tóc
Sông Cầu bến vắng nắng soi gương
Bao cồn cát trắng phơi ngoài bãi
Mấy dải đay xanh kín mặt đường
Làng cũ tranh tre không thấy nữa
Nhà tầng san sát dưới màn sương
GIÓ THƠM
VƯƠNG
Chiều xuân đi hội với người thương
Khách đến xôn xao mọi nẻo đường
Vách đá Kỳ Lân mưa thấm lạnh
Rừng thông nảy lộc gió đưa hương
Đào hồng khép nụ phơi trong nắng
Cúc tím xòe hoa đọng dưới sương
Mắt biếc lướt sang vai áo mỏng
Tóc mây chợt xổ gió thơm vương
XUÂN GIÀ (Xuân Canh
Dần)
Năm nay gặp nhuận tháng dư ra
Tết cũng thong dong chẳng vội mà
Bánh trái vừa mua đầy gác bếp
Quất đào mới sắm chật hiên nhà
Gà nuôi thóc sạch đầy chuồng đợi
Rau tưới nước trong kín bãi chờ
Thêm cháu mới sinh về quấn quít
Thảnh thơi nâng bút vịnh xuân già
XUÂN PHẢ
LẠI
Heo may đã tạnh cuối trời xa
Nắng mới soi lên vạn mái nhà
Thạch Thuỷ quất vàng mời khách tới
Thành Phao đào đỏ đón người qua
Trẻ thơ hăm hở đi chơi tết
Già lão thong dong xuống lễ chùa
Phả Lại sang xuân vui rộn rã
Phố xưa đổi mới chẳng ai ngờ
DỌA XUÂN
Viết lắm thơ xuân lại sợ nhàm
Trẻ trung phơi phới mãi cho cam
Trèo lên quán dốc còn ưa thích
Bước xuống ruộng cà vẫn cứ ham
Chớ dại đi theo phường bán quýt
Đừng tham đến với lũ buôn cam
Chẳng may gặp phải quân gian xảo
Thiên hạ chê cười yếu vẫn tham