Tổng số lượt xem trang

30/10/2012

LẠI NHỚ NHÀ QUÊ

HOA CAU

Bảo rằng “sông rộng một gang”
Chỉ qua “dải yếm” là sang tới rồi
Thế mà mấy chục năm trời
Vẫn không đến được với người tri âm.
Khi yêu người chỉ nói thầm
Lấy đâu báu vật để cầm làm tin
Nhỏ nhoi, trời rộng cánh chim
Biết đâu lối cũ mà tìm được nhau.
Đành chờ đợi để lần sau
Bâng khuâng ngồi ngắm hoa cau nở vàng.

HOA NGÔ

Đã lâu người mới quay về
Hoa ngô xào xạc bên đê sông Cầu
Áo ai phơi tím ruộng mầu
Tóc ai chảy bạc cả đầu bến sông
Chói chang khắp hết cánh đồng
Con đò… đã chẳng còn trông thấy gì
Gậy tre cắm dọc đường đi
Nghiêng tai mãi chẳng nghe chi những lời
Thôi dành mượn ánh mắt cười
Gật đầu đáp lại với người thương yêu.
Bờ đê vàng nắng trong chiều
Chuyện ngày xưa, chẳng nhớ nhiều nữa đâu!
Hoa ngô xào xạc bên nhau
Rưng rưng hỏi lại… năm sau có về?


RAU KHÚC

Chẳng ai trồng khúc bao giờ
Vẫn xanh, vẫn trắng cả bờ bãi sông
Nếp hương ai lựa trắng bong
Đậu xanh ai đãi vàng ong bên hè
Em cười, khẽ rụt tay về
Có là chi một chút nghề giản đơn…
Nửa chiều bãi đất trống trơn
Bao cây rau khúc cô đơn mọc hoài
Bồn chồn ngày ngắn, đêm dài
Tiếng rao lanh lảnh vang ngoài tường vôi
Phố thay làng đã lâu rồi
Chỉ còn rau khúc…bồi hồi tiếng rao.