Tổng số lượt xem trang

25/06/2011

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ
(Tặng các nhà thơ mà ta từng yêu mến)

Ta đã từng quen tin những dòng thơ
Từ tim óc những cuộc đời từng trải
Chợt phát hiện phía sau niềm khắc khoải
Một câu cười ngơ ngác đến hồn nhiên.

Tất cả những gì từng có trong tim
Bao yêu mến hoá ra toàn oán hận
Bao chân lý hoá ra toàn ngộ nhận
Để mơ hồ đau đớn đến cuồng điên.

Ai đã soi mình vào chiếc gương xiên
Để mơ thấy một hình hài biến ảo
Để xem thấy một góc tròn đáy chảo
Ngỡ như mình khác lạ một trời riêng.

Chẳng ai hèn khi một chốc chưa thiêng
Một chốc nhỏ nhoi thường tình vốn có
Một chốc riêng mình giữa nơi gậm xó
Gói trong lòng ngọn sáng chữ trung trinh.

Chẳng ai buồn khi mình bị rẻ khinh
Cái ngốc nghếch một thời còn quá trẻ
Cái xa xót bởi những lần sứt mẻ
Những niềm tin chợt tắt bởi mưu sinh

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhanh
Chỉ một nỗi đau không ai tin nữa
Lòng chung thuỷ chợt bất ngờ đổ vỡ
Phản lại thời gian, phản lại chính mình.

Ta chợt buồn khi bao tấm chân tình
Cứ chao đảo để rồi sa xuống hố
Cứ chán nản để rồi không thể cố
Vượt qua mình đi đến những miền xa.

Ta thật may khi đã kịp nhận ra
Điều tất yếu ở giữa thời tất yếu
Gắng trụ lại với những thừa, những thiếu
Để vui hoài với những tấm tình thơ.

BÊN BỜ LÃNG GIANG CÔN SƠN NÔNG CỐNG

THƯƠNG NGƯỜI BÁN CHIẾU HỒ TÂY

ĐÔI ĐIỀU VỀ BÀ THỊ LỘ
Bỗng đâu lá rụng hoa rơi
Bỗng đâu ngọc đá một thời nát tan
Bỗng đâu dậy đất hàm oan
Bỗng đâu máu đỏ dương gian ngập đầy
Ơi người bán chiếu Hồ Tây
Câu thơ ướm hỏi chứa đầy vấn vương
Trách chi nguyệt thẹn hoa nhường
Thâm cung hẹp lối đành vương luỵ đời
Dạy bao nhân nghĩa cho người
Còn mình đành để đất trời ghét ghen
Trách chi phẩm đỏ, tay hèn
Làm sao tránh được trắng đen ẩn hình
Những là oan khuất phận mình
Một loài rắn trắng tuyệt tình đáng thương
Một tay thí nghịch bạo cường
Một thân mệnh phụ ví phường nguyệt hoa.
Mấy ai hiểu được cho bà
Đành gieo đôi vận kết hoa dâng người
Chiều Côn Sơn vạn tiếng cười
Mênh mông hoa nắng một trời gió đông..

BÙ NHÌN
Bù nhìn đứng đó canh ngô
Biết đâu cơm áo dạt xô cõi đời.
Bù nhìn hay chính là người
Ra hình méo mó để rồi lặng thinh
Cô đơn đứng đó một mình
Để buồn thêm cả nhân tình thế gian
Mặc cho nắng đổ, mưa chan
Không kêu, không khóc, không than một lời
Bù nhìn ơi! bù nhìn ơi!
Một mình ngươi giữa cõi đời tênh hênh.