KÉN CHỒNG
(Cụ già đã tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ viết thư kén chồng)
Sắp tám
mươi tư mới kén chồng
Hỏi
người năm ấy có còn không
Da mồi
đánh phấn thành ra trắng
Má nám
thoa son cũng phải hồng
Vóc hạc
chẳng qua vì nắng hạ
Mình
gầy cũng bởi tại mưa đông
Mấy lần
hò hẹn sao chưa tới
Nên nỗi
bơ phờ mỏi mắt trông
QUÉT THÓC RƠI
Mẹ cầm
cây chổi rễ tre
Quét đi
quét lại từng khe đất đồng
Hạt rơi,
hạt vãi chất chồng
Theo
bàn tay mẹ vào trong lá buồm
Đơn côi
một ngọn gió nồm
Chẳng
làm khô nổi lưng còm mồ hôi
Nhà ta hết
gạo lâu rồi
Thiếu
ăn chạy bữa từ hồi tháng năm
Kiếp
thuê cơm đứng, cơm nằm
Mẹ lo
nghèo túng cả năm, cả đời…
Nhìn
con mẹ chỉ khẽ cười
Quê
mình còn có bao người cháo rau
Khem vụ
trước thiếu vụ sau
Xót xa
hạt rụng mà đau những ngày
Giữa
chiều nắng hạ chầy chầy
Rễ tre,
buồm cói vơi đầy tình thương
Một
thưng gạo giữa đời thường
Trút
sang bị cói người đương đói lòng
Lặng im
như thóc trên đồng
Rưng
rưng khóe mắt, mẹ không cất lời…
Bốn
mươi năm đã xa rồi
Rễ tre,
buồm cói bồi hồi lòng con.
EM KHÔNG VỀ GIỖ MẸ
Em
không về trong ngày giỗ mẹ
Núi
sông xa ngăn lối ngăn đường
Dẫu
trăm lớp triều dâng sóng bể
Suốt
trăm năm vần vũ vô thường.
Em
không về trong ngày giỗ mẹ
Cuộc
chia ly đôi ngả đôi đường
Muôn
thế hệ phải đơm hoa kết trái
Lẽ tự
nhiên trong cuộc đời thường.
Mẹ gả
em đi khi má chợt hường
Tóc
chợt xanh và môi chợt thắm
Một lễ
tơ hồng bao người mê đắm
Em
thành con của người ta.
Một núm
ruột gần, một núm ruột xa
Lần
lượt cuốn đi theo muôn chiều gió
Em lặng
lẽ với đàn con nhỏ
Việc
nhà chồng ai đếm nổi từng năm.
Giỗ mẹ
đến rồi em có về thăm
Nén
hương nhỏ thay em dâng trước án
Ngọn
khói tựa như tơ xanh cuốn
Cứ bay
bay trên mâm lễ chiều nay
Em
không về mắt lệ cứ càng cay.
CHỮA BỆNH BẰNG THƠ
Bệnh
mấy tuần qua mặt võ vàng
Thơ từ
văn sách vẫn đa mang
Đôi
dòng tự vấn càng chua chát
Một
khúc ly hương khéo bẽ bàng
“Lục
bát” vừa xơi xong mấy chén
“Thất
ngôn” đã uống tới dăm thang
Thế mà
mọi thứ còn chưa chuyển
Có phải
căn nguyên chửa rõ ràng
CHỮA BỆNH BẰNG THƠ
Bệnh
mấy tuần qua mặt võ vàng
Thế mà
thi phú vẫn đa mang
Đôi dòng
cật vấn dường chua chát
Một
khúc ly hương khéo bẽ bàng
Lục bát
mới coi vài bốn khổ
Thất
ngôn vừa đọc một đôi trang
Thế mà
đầu óc chừng hơi tỉnh
Thơ
thuốc may mà có mấy thang
KỂ CHUYỆN CÂY XOAN
Thân
thẳng vươn cao đến tận trời
Chẳng
lo mối mọt đến thăm chơi
Bờ rào
chật hẹp không sợ cỗi
Gò bãi
cheo leo cũng cứ tươi
Nhà cửa
gắng tìm từ khắp chốn
Ghế bàn
cố kiếm đến trăm nơi
Có
người dưới xóm vui câu chuyện
Nhà gỗ
xoan ta được mấy đời
MẸ VẪN LÀM TƯƠNG
Về thăm
nhà mẹ chiều qua
Nhớ cơm
rau muống với cà giầm tương
Chum
sành vẫn đứng phơi sương
Dấu tay
của mẹ trên tường vẫn đây
Một nia
cơm nếp chật đầy
Mốc hoa
cau cứ từng ngày hiện ra
Đậu
rang thơm nức khắp nhà
Mẹ cho
một dúm rồi mà vẫn xin
Nắng
trưa muôn hạt đã chìm
Mốc
tương mẹ ngả im lìm lên men
Bữa cơm
chiều đã đỏ đèn
Đũa rau
muống luộc, mẹ khen ngọt rồi…
Trăm
năm lẻ, một kiếp người
Chum
tương còn đó mẹ thời đã xa
Con đi
công tác vắng nhà
Cả năm
mới được về ba bốn ngày
Chum
tương vẫn ở chỗ này
Ai như
dáng mẹ những ngày năm xưa…
Một đời
tương mắm muối dưa
Nuôi
con, nuôi cháu nắng mưa nhọc nhằn.
Thương
sao đời mẹ tảo tần
Mốc
tương hiển hiện bao lần trong con
Chỉ khi
nào giấc ngủ đến kề bên
Trang
thời chiến mới chập chờn trở lại
Đêm dài
thế một chặng dài vời vợi
Cứ mơ
hồ như bao giấc mơ trôi
Anh như
em từ ấy gần nhau
Đời
dằng dặc nối từ muôn kiếp trước
Tình
thắm thiết tựa như thuyền với nước
Nước ôm
thuyền trôi khắp vạn trùng khơi
Ngồi
bên cửa sổ ngắm trời
Nghe
dòng sông ở bên đời chảy xuôi
Tưởng
đâu con sóng xa vời
Thì ra
là tiếng của thời gian trôi
Ướt đầm
tóc trắng, mồ hôi
Bẩy
mươi xuân đã đến rồi... lướt qua
Lạc
đường dài suốt ba ngày
Lại
thêm cơn sốt nó dày vò ta
Chợt
nghe tiếng súng xa xa
Mừng
vui khấp khởi nhận ra đường về
Nương
ai những sắn cùng khoai
Nhắc ta
cơn đói đã vài ngày qua
Nhìn
quanh bốn phía không nhà
Thôi
đành vun lá nằm ra đợi chờ...
Ai ru
cánh võng dật dờ
Mơ màng
mở mắt bất ngờ ...thân quen (!)
(Ga Thị Long 9/1970)
Vẫn là
em đứng trên ga
Đêm
chia tay để đi ra chiến trường
Con tàu
lăn bánh trên đường
Chở bao
nhiêu, những vấn vương cuộc đời
Dứt
lòng ta để xa rời
Chỉ đêm
nay nữa một đời xa em.
(Công Tum 1972)
Rét từ
trong ruột rét ra
Nhớ cơn
“ngã nước” của cha thuở nào
Rừng
đêm cây lá ồn ào
Chỉ
mong một trận mưa rào rõ to
Mơ ngày
xưa mới tập bò
Tỉnh
ra, trên võng nằm co một mình.
(Gia Lai 6/1974)
Bạn bè
đều bị đói cơm
Mình ta
cứ ngỡ nhai rơm của bò
Sốt
rừng sao mãi dở trò
Ngày
mai ra trận, còn dò vào lưng
Thương
bao cái dốc của rừng
Thương
cây đòn cáng cứa từng lằn vai
Đường
đi vào trận còn dài
Ta
không đến được, đau hoài là đau.
(Gia Lai 7/1974)
Mày
xuyên thủng đáy của tao
Tao thề
quyết phải đem dao chặt mày
Nhét
mày vào lỗ thủng này
Tối
nay, lại cất hấp đầy bông băng
(Gia Lai 7/1972)
Ống này
mày đựng bom bi
Thả ra
để chặn ta đi trên đường
Cắt vài
khoanh gối đầu giường
Lắp
quai, lắp đáy ngày thường làm ca
Tặng
gần rồi lại tặng xa
Bom bị
cũng chẳng làm ta sợ mày.
(Gia Lai 7/1974)
Xưa ông
phải tội đốt than*
Chắc
rằng có lúc cũng tan nát lòng
Tôi nay
tình lý trắng trong
Cấp
trên giao việc lòng vòng đốt than
Liềm
dao cuốc xẻng lan man
Suốt
ngày rèn dập gò hàn rừng sâu
Rời xa
mặt trận đã lâu
Vẳng
nghe tiếng súng ở đâu vọng về
Mùa mưa
cả tháng dầm dề
Xót
tình ai giữa bộn bề củi than.
______________________________________________
*Về cụ Trần Khánh Dư tướng của triều Trần
(Gia Lai 7/1972)
Mối
rừng đóng cục đóng hòn
Đào lên
lấy hết mối con nuôi gà
Dao này
mài sắc sáng lòa
Coi
chừng quấn quýt rồi mà vào chân
Thịt
rừng vài bữa đi săn
Vẫn còn
khô quắt, khô quăn trên giàn
Ta nuôi
làm cảnh dăm đàn
Để nơi
đây hóa vô vàn chiều quê
(Gia Lai 11/1972)
Những
vệt khói kéo dài vô tận
Nối
đuôi nhau đi mãi về đâu
Rừng xa
xót những chùm khói trắng
Lá khô
dần rơi xuống vực sâu
Chất
hóa học phủ mờ cả núi
Cháy
hết rừng, hết suối quê ta
Mầu
xanh lá hết dần sau những khói
Chúng
đốt cây rừng hay đốt chính lòng ta
(Về những ngày ở chùa Đồng Đầu
1955-1965)
Ta là
đứa trẻ không nhà
Bỏ nhà
cải cách đi ra ở chùa
Mười
năm hương khói gió lùa
Mười
năm cùng với bốn mùa lặng im
Mười
năm mòn mỏi kiếm tìm
Cô đơn
như thể cánh chim giữa trời.
(Về những ngày ở chùa Đồng Đầu
1955-1965)
Mẹ
chiều con đã dời chùa
Giữa
ngày đổi gió giao mùa tháng ba
Nén
hương thắp dưới hiên nhà
Cầu xin
đức phật rời xa nơi này
Một đời
no đói hao gầy
Một đời
lưu lạc chất đầy gian truân
Không
nhà không bếp không sân
Ăn nhờ
ở đậu bao lần trải qua
Dẫu cho
vẫn cứ không nhà
Lặng im
không nói rời xa cửa chùa
Đêm qua
nghe tiếng gió lùa
Bâng
khuâng lại nhớ bao mùa heo may
Một
manh áo mỏng cộc tay
Cái
trai cái hến lắt lay chợ chiều
Mẹ ta
gánh cả gánh nghèo
Ngược
xuôi vất vả bọt bèo nổi trôi
Mấy
mươi năm đã qua rồi
Tiếng ru
vẫn cứ bồi hồi trong con
TÂM SỰ TÌNH YÊU
(Đêm 15/10/2014)
Cũng là
muôn một mầu xanh
Lá mùa
đông chỉ hanh hanh sắc vàng
Chồi
xuân dù có cũ càng
Vẫn
trong veo đến ngỡ ngàng dưới mưa
Còn đây
một chút hương xưa
Để dành
từ lúc mình vừa làm quen
Mai về
trao hết cho em
Để em
đóng cửa cài then giữ gìn
Để em
cất để làm tin
Khắc
vào tim óc muôn nghìn mai sau.
(Đêm 15/10/2014)
Câu thơ
ai khéo gợi tình
Gió mùa
đông cũng tự mình hò reo
Đã như
thân bấc thân bèo
Cố gom
một chút bùn theo làm gì
(Sông Ngũ Huyện 10/2006)
Qua bao
nhiêu những nhịp cầu
Sông
quê vẫn cứ đỏ ngầu phù sa
Ta về
sông của nhà ta
Gieo
mình xuống tắm cho da mỡ màng
Bùn non
ơi, cố sẽ sàng
Xin
đừng vẩn đục cho vàng tóc em
Sông
quê xa mấy vẫn quen
Nước
như muốn thở, muốn chen vào lòng
Cha xưa
ôm giữ tập vòng
Mẹ xưa
cọ mãi chẳng xong dấu bùn
Người
xưa đợi đến mỏi mòn
Bờ sông
vẫn đó hương còn trong ta.
Bao
nhiêu bến nước đã qua
Giờ đây
mới được về nhà thăm sông
Có cần
chi những đục trong
Hồn quê
là chốn ta mong, ta về
HÀNH KHẤT
(Chợ Yên Thường 10/2006)
Chẳng
là ông chủ cũng không quan
Kiết
xác dân quê một chữ hàn
Cơm độn
muối rang còn thấy hiếm
Tiền
nong của cải lại càng khan
Quần
đùi ống vá như mo cuốn
Áo cộc
vai xơ tựa vải màn
Vác bị
lang thang nơi cổng chợ
Người
về lều bãi tự nhiên tan
VỐN TỪ TIM
(Sao Đỏ 10/2006)
Tưởng
là lối cổ hóa ra kim
Bao kẻ
khổ công cố kiếm tìm
Chữ
thánh thuở nào vô ý mất
Câu
thần độ ấy tự nhiên im
Cố công
lấy ngải treo chân ngựa
Gắng
sức đem bùa buộc cổ chim
Đâu
biết mọi điều mình có được
Đều do
chắt lọc bởi con tim
THƠ VIẾT KHÔNG ĐÈN
(Thạch Thủy 5/2006)
Mất
điện ra sân hóng gió trời
Đành
ngồi trong tối đọc thơ chơi
Ông
xanh thừa nắng mầm không nứt
Bà đất
khan mưa đất chẳng tơi
Thiếu
thốn kéo dài chưa chịu dứt
Khó
khăn chồng chất chửa cho vơi
Câu thơ
phát nóng ngay trên ghế
Mực
trộn mồ hôi để bốc hơi
NHÂN TẠO
Khách
đã dời đi hết cả rồi
Bàn Cờ còn
lại một mình thôi
Đá xưa
ai đẽo cho thành cuội
Cỏ mới
ai gieo để nảy chồi
Tích cũ
giăng ra tràn đỉnh núi
Cảnh
nay dựng lại kín lưng đồi
Nếu mà
biết trước vừa xây lại
Ngồi
ngắm ti vi khỏi mệt người
TÒ HE
(Cổ Loa 2/2001)
Tò he
ông mới nặn ra
Đâu là
tôm tép đâu là cá cua
Đâu là
quan trạng là vua
Để cho
trẻ nhỏ chúng mua về vầy
Nhâng
nhâng nháo nháo ta đây
Đồ chơi
thiên hạ mặc thây sự đời
XÚC XẮC
(Thạch Thủy 7/2006)
Sáu mặt
mà sao chẳng có đầu
Người
dăm ba tiếng kẻ vài câu
Chầu ba
bốn cửa thua càng tiếc
Đặt một
hai canh thắng vẫn đau
Được
của ra hàng xài những thịt
Hết
tiền về bếp chén toàn rau
Mấy trò
đen đỏ từ xưa đã
Lấy cớ
chơi bời móc túi nhau
ĐỒNG ĐIỆU
Chắc
người chẳng nhớ ta đâu
Câu thơ
bữa ấy đã lâu quá rồi
Mỗi năm
có một lần thôi
Chỉ
toàn công việc thế rồi chia xa
Người
về phố của hào hoa
Còn ta
về với rừng già núi cao
Mỗi đêm
lại thức đếm sao
Mỗi
ngày lại đợi…hôm nào đến chơi
Cho ta
ngỏ một đôi lời
Để
trang thơ cũ không vời vợi xa
Để cùng
nhớ mẹ nhớ cha
Kéo
thời xưa lại cho ta được gần
Tình ta
lại nở trắng ngần
Tiếng
chuông thức tỉnh đường trần đốt thiêu
Cho
người thêm một lần yêu
Cho ta
thêm một lần khêu lửa tình
Để cho
bóng dựa bên hình
Câu thơ
đồng điệu ta mình bấy nay
VỀ NHỮNG CON ĐƯỜNG
Có
những con đường ta đã từng qua
Dù rộng
hẹp vẫn tỏa về muôn ngả
Dù dài
ngắn vẫn rõ ràng sáng tỏ
Khoảng
đi về bao nhiêu lá cùng hoa
Có
những con đường thật xa thật xa
Để ta
nhớ lối về quê mẹ
Dù gạch
lát đã bao lần sứt mẻ
Và ta
biết con đường mãi trẻ
Vẫn soi
hồng muôn bước những người qua
Có
những con đường hằn trong tim ta
Một
khoảng chiến tranh lát bằng xương máu
Để non
nước sau bao mùa tranh đấu
Lại
tưng bừng tươi mới những mùa hoa
Ta đã
từng đi trong đêm bao la
Giữa mờ
ảo với bao lối rẽ
Trong
tâm thức thấy mình mạnh mẽ
Đặt
chân lên dọc những con đường
Ôi
những bàn chân dũng cảm ngoan cường
Từng đã
tập đi trong ngày tuổi nhỏ
Và ta
biết chính màu men gạch đỏ
Thắp
trong ta hình bóng quê hương
BỘ QUÂN PHỤC
Bốn
mươi năm rời khỏi hàng quân
Bộ quân
phục cởi ra gấp vội
Vừa mặc
lại khi về đại hội
Những
bài ca xanh sắc áo màu xanh.
Đất
nước mình vừa qua khỏi chiến tranh
Người
chiến sĩ thành người xây dựng
Bao vất
vả gian lao chịu đựng
Có đáng
gì sau những hy sinh.
Ôi những
tháng năm chiến thắng quang vinh
Đồng
đội mất còn gợi bao thương nhớ
Chúng
tôi còn đây các anh nằm đó
Những
gương chiến đấu kiên cường.
Hôm nay
đây về với đời thường
Bộ quân
phục cởi ra gấp lại
Từ biên
giới nếu mai đây có gọi
Quân
phục ơi, ta sẽ lại lên đường.
TẶNG CỤ VIỆN
Đã khéo
bon sai lại giỏi thơ
Tấm
gương cần mẫn khó phai mờ
Tám
mươi năm lẻ còn xây mộng
Bát
thập niên dư vẫn ước mơ
Sĩ khí
thu vào muôn dáng thế
Tâm
tình gợi mở vạn duyên tơ
Họ hàng
con cháu đều trân trọng
Bạn hữu
trăm miền đón đọc thơ
CẢM HỨNG ĐƯỜNG CHIỀU
Ai bảo trần gian chẳng hữu tình
Đủ mùi yêu ghét với xem khinh
Người ưa tục lụy tìm danh phận
Kẻ thích tham thiền với kệ kinh
Quá khứ bên tai còn rõ tiếng
Tương lai trước mắt chửa ra hình
Kiếp người rồi sẽ ra sao nhỉ
Ai đó đong hoài cháo chúng sinh
MUÔN ĐỜI MÃI MÃI XUÂN
Chẳng
biết hôm nao mới lại xuân
Để ta
nâng bút chắp thêm vần
Qua
miền Thanh Nghệ tìm tri kỷ
Đến đất
Thần Kinh gặp cố nhân
Họa ảnh
nàng thơ soi bể ái
Chép
tình thi sĩ tỏ nguồn ân
Nối dài
thêm nữa bao tình cảm
Mong
ước muôn đời chỉ những xuân
MÃI MÃI XUÂN
Họ bảo
ông nay chẳng thích tiền
Chắc là
đầu óc có hơi điên
Ra
đường túi rỗng môi đành khát
Xuống
chợ tay không bụng đói liền
Áo cũ
kẻ chê không lịch sự
Chân
không đứa bảo kẻ nghèo hèn
Ông
rằng mọi thứ ông đều trọng
Cái gốc
nhân văn ấy phải hiền
MONG MƯA
Mấy
tháng không mưa lúa héo gầy
Đòng đòng trổ nghẹn giữa lưng cây
Tiếc khi cày vỡ run đầu gối
Buồn lúc be bờ vẹo cánh tay
Những ước đầu bông đầy kín hạt
Từng mong cả ruộng ánh vàng rây
Sớm hôm vất vả không ngơi nghỉ
Để khắp muôn nơi sống đủ đầy
BÀN CỜ
TIÊN
Khách đã rời đi hết cả rồi
Bàn cờ còn lại một mình thôi
Đá xưa nắng đẽo cho thành cuội
Cỏ mới mưa gieo để nẩy chồi
Tích cũ dàn ra trên đỉnh núi
Cảnh nay tụ lại dưới chân đồi
Phải chăng trời cũng đang dần tối
Thoáng tiếng chuông xa đã đổ hồi
CHỈ CÓ THỜI
Danh
giá vinh quang chỉ có thời
Trên
phường chẳng biết có cho ngơi
Lúc xin
vào Đảng ai từng hứa
Phục vụ
nhân dân đến trọn đời
Sự
nghiệp nào ai nhờ gánh đổi
Công
danh đâu kẻ đến khuyên mời
Mười
năm sừng sững bao gian khó
Để lại
mai sau được mấy lời
CẢM XÚC HẢI DƯƠNG
Hãy cho
ta ở lại Hải Dương
Nơi
miền quê trên bến dưới thuyền
Đã gắn
bó bao mùa mưa nắng
Nối
tình yêu xa đến trăm miền
Nhớ khi
xưa đầu sóng quân reo
Cờ mao
tiết in hình non nước
Còn
vang mãi câu thề Sát Thát
Gió cồn
lên trong tiếng loa truyền.
Hãy cho
ta gửi lại Hải Dương
Một
tình yêu vô bến vô bờ
Một tên
xóm tên làng tên phố
Cũng
thành bao thương mến mong chờ
Hãy cho
ta về lại Đò Chanh
Một màu
gai xanh biếc xa mờ
Nào ai
đó trong lòng xao xuyến
Tự ngàn
xưa cho đến bây giờ
Hải
Dương ơi người nhớ hay không
Đêm ra
trận Bình Than dậy sóng
Và Kiếp
Bạc gươm thần vang bóng
Cứ ngời
lên trong ánh sao cờ
Ta ra
đi chưa trở lại bao giờ
Trận
đánh bốn ngàn năm còn đó
Và lịch
sử cứ vang rền trong gió
Vẫn hằn
sâu trong trái tim ta
Hải
Dương ơi sông nước bao la
Có phải
thế bến bờ mãi sóng
Để Đọ
Xá búa liềm khơi sức nóng
Cách
mạng về trong muôn lớp súng gươm
Anh
biết Lục Đầu càng lắm yêu thương
Cả Hưng
Đạo đôi mùa vào hội
Để
thông trúc Côn Sơn vẫy gọi
Biết
bao tình hòa trộn mãi trong ta
Một
mảnh chiến bào ngời sáng sông xa
Một
mảng tường in dáu hài nhẹ lướt
Để sông
núi nhớ về câu hát
Cứ xanh
ngời trong ánh sao sa
Ta hát
về Hải Dương hôm nay
Ngàn
sao sáng bốn bề sông nước
Tình
yêu gắn bao niềm mơ ước
Đã tươi
màu từ muôn đôi tay
PHẬN GÁI
Mấy
chục năm qua bỏ cửa nhà
Theo
chồng đi tới tận nơi xa
Chưa
quên mỗi sáng ôm lưng mẹ
Mãi nhớ
bao ngày bám cổ cha
Gốc
bưởi sau vườn bao lứa quả
Cành
hồng trước cổng mấy mùa hoa
Hằng
đêm thao thức về quê cũ
Bố mẹ
năm nay chắc đã già
CẢM HỨNG SÔNG HỒNG
Xe lăn
chầm chậm lướt qua cầu
Nhìn
xuống bao la cát một mầu
Cỏ dại
đang lên từng bãi rộng
Lòng
sông hẹp lại một khe sâu
Đâu ngờ
có lúc sông khô cạn
Lại nhớ
hôm nao sóng đục ngầu
Trời
đất bày ra muôn sự lạ
Để ta
cảm nhận những ưu sầu
TRĂNG QUÊ
Ánh
trăng vào tận đầu giường
Đêm sâu
tĩnh lặng hạt sương la đà
Ngẩng
đầu ngắm ánh trăng ngà
Chắc
nơi quê cũ cũng hòa vào trăng
Để bao
nỗi nhớ bâng khuâng
Cùng
nhau ký gửi lên vầng trăng trong
Cúi đầu
thổn thức tiếng lòng
Quê xa
muôn ánh trăng trong vẫn đầy
Từ nơi
ấy đến nơi này
Theo
trăng ta gửi bấy chầy nhớ thương
Cô đơn
một bóng trên giường
Càng
thương càng nhớ cố hương xa mờ
NHỮNG CÂU HỎI CỦA ĐỜI
Hỏi ta,
ta biết hỏi ai
Giữa
bao la, giữa rộng dài thế gian
Bao
điều chưa hợp đã tan
Bao
điều vừa trút đã tràn hết ra
Bao
điều chợt đến chợt qua
Bao
đièu chưa hiểu đã sa chân vào
Bao
điều ngỡ rộng ngỡ cao
Bao
điều ngỡ trắng nhìn vào lại đen
Bao
điều ngỡ lạ mà quen
Bao
điều sang chính là hèn mà nên
Bao
điều ngỡ nhớ mà quên
Bao
điều méo mó mà viên cho tròn
Bao điều
từng chịu xói mòn
Bao
điều đành ngậm bồ hòn mà trông
Bao
điều nói có thành không
Bao
điều sâu thẳm chẳng trông thấy gì
Bao
điều nói đến mà đi
Bao
điều dối trá chẳng vì cho ai
Hỏi chi
cho lắm cho dài
Hỏi ta,
ta biết hỏi ai bây giờ
NHỮNG DÒNG SÔNG
Đã bao
lần đến với Thương
Và bao
lần đã vấn vương với Cầu
Bâng
khuâng với một Lục Đầu
Để bao
nhung nhớ ưu sầu đi theo
Giữa
nơi chỉ thấy trong veo
Nước
cuồn cuộn chảy gió vèo vèo bay
Cánh
buồm ôm gió căng đầy
Con đò
cuốn cả hàng cây đôi bờ
Quê ai
một dải xa mờ
Khói
sương bao lớp bơ phờ con tim
Cho ta
làm một cánh chim
Khát
khao muôn lẽ nổi chìm trong mây
Cho
tình ta mãi đong đầy
Xứ Đông
xứ Bắc thêm dầy nghĩa ân
Cho ta
có được một lần
Cất câu
quan họ ân cần đón nhau
SAU NHỮNG CÂU KIỀU
Bâng
khuâng với một câu Kiều
Ai
thương ai giận giữa chiều đang tan
Nào ai
đau đớn oán than
Với bao
đen bạc bao oan trái tình
Để rồi
chìm đắm hư vinh
Tự mình
chẳng thể vì mình được đâu
Mua vui
dù viết đã lâu
Mà sao
cứ xót từng câu từng lời
NHỚ QUÊ
Giật
mình tỉnh giấc nhớ quê xa
Mười mấy
năm chưa trở lại nhà
Bến Đám
thuyền ai vừa ghé đến
Đền
Trầm bụi đỏ mới tìm qua
Trà dư
tấm tắc vài câu hát
Tửu hậu
xôn xao mấy khúc ca
Thiên
hạ nào ai từng trải mộng
Giật
mình tỉnh giấc nhớ quê xa
NGẪU HỨNG BẨY MƯƠI
Hoa đào
nở rộ đón tân xuân
Mừng
thọ năm nay đủ thất tuần
Một
thuở cơ quan toàn đóng lính
Có thời
bộ đội chỉ làm quân
Thơ văn
nhếu nháo cho rèn não
Cầu
bóng nhớn nhơ để luyện gân
Ai đó
hỏi han đành chiếu lệ
Có gì
đáng để bắc đồng cân
TÌM XUÂN
Tìm mãi
mà sao chửa thấy vần
Gửi vào
tâm sự để chào xuân
Con
vàng lửng thửng men bờ giếng
Cái
mướp vòng vo lượn cuối sân
Luống
cải lên ngồng cao tới gối
Đám rau
bồ ngót vướng bàn chân
Thì ra
thơ tết như bày sẵn
Chỉ đợi
gom vào xếp thật cân
TẶNG THƠ
Chắc em
chẳng nhớ anh đâu
Gặp
nhau từ thuở đã lâu quá rồi
Mỗi năm
có một lần thôi
Chỉ
toàn công việc thế rồi chia xa
Em về
phố của hào hoa
Còn anh
về với rừng già núi cao
Mỗi đêm
lại thức đếm sao
Hẹn cô
gái ấy hôm nào đến chơi
Để cho
anh ngỏ đôi lời
Để
trang thơ cũ khỏi vời vợi xa
Để cùng
nhớ mẹ nhớ cha
Kéo thời
xưa lại cho ta được gần
Để tình
ta mãi trong ngần
Trái
tim thêm nữa một lần đốt thiêu
Cho em
thêm một lần yêu
Cho anh
thêm một lần khêu lửa tình
Để cho
bóng dựa bên hình
Câu thơ
đồng điệu ta mình với nhau
NHỮNG CUỘC GẶP NHAU
Trái
đất này năm sáu tỉ sinh linh
Ai đã
gặp ai phải chăng là định mệnh
Trên
một công viên hay trên giường bệnh
Những
vui buồn hồ dễ biết được đâu
Có cuộc
gặp rồi rất dễ quên mau
Có cuộc
gặp để rôi nhớ mãi
Những
cuộc gặp nên nghì nên ngãi
Cả trăm
năm quện chặt ta mình
Còn có
bao nhiêu cuộc gặp vô tình
Chỉ bất
chợt trong phút giây quá ngắn
Rồi sau
đó không hề may mắn
Đến rồi
đi trong mỗi sớm mỗi chiều
THÔI LÀM
BÁO CÁO CÔNG VĂN
Báo cáo công văn viết đủ rồi
Chỉ còn đêm trắng nữa này thôi
Ngàn trang thắp được bao đèn sáng
Vạn cuốn đun chừng mấy ấm sôi
Chữ mượn của trời đen tựa mực
Giấy xin của đất trắng như vôi
Mấy ai hiểu được muôn tri thức
Để lại mai sau được mấy hồi
THÔI LÀM LÃNH ĐẠO
Công cán bao năm đã vẹn rồi
Khóa này dứt khoát phải xin thôi
Sớm ra ngắm nắng trùm trên bãi
Chiều đến coi mây cuốn đỉnh đồi
Lớp trẻ cứ khen tình cũng khá
Cánh già vẫn bảo lý không tồi
Thư nhàn cầm bút gieo đôi vận
Đợi cá ao sâu đến đớp mồi
NGƯỜI HƯU MỌI THỨ ĐỀU HƯU
Xếp lại công văn với giấy tờ
Mấy chồng báo cáo mấy chồng thơ
Thùng tôn méo mó han còn đợi
Hộp giấy lem nhem mốc vẫn chờ
Đốt bếp khói xông khê mũi ngửi
Gói đồ hoen mực lấm tay sờ
Dẫu sao cũng tốn bao công sức
Cần giữ hay thôi…nghĩ mệt phờ