Năm 2015 Lê Trọng Hồng đã gửi đến Nhà
xuất bản Văn hóa dân tộc in tác phẩm Hoa Ngô với 62 bài thơ theo Giấy phép ĐKXB
số 83-2015/CXB/9-470/VHDT và Quyết định XB số 21-15/QĐ. Nhân đầu xuân Ất Mùi Le
Hoa gửi ảnh chụp các tác phẩm và nội dung lên Blog để mọi người chiêm ngưỡng. (Phần
nội dung có thể có một số bài đã tải lên từ trước).
CÁC
BÀI THƠ IN TRONG TẬP HOA NGÔ
Trải qua bao tháng năm
trôi
Những dòng mực tím bồi
hồi hiện ra
Trang nào của tháng
năm qua
Còn trang nào để mai
ta gửi vào.
(Đến Thái Nguyên nhớ về Bầu Cạn)
Nắng soi vàng khắp vườn chè
Bao lâu mới lại trở về
nơi đây
Ngày xưa ai đã thơ
ngây
Đến vườn chè để giãi
bầy lời yêu
Thế rồi nắng sớm mưa
chiều
Để vườn chè với bao
điều vấn vương
Mai rồi tóc trắng như
sương
Lặng im đi nốt đoạn
đường đã đi
Vườn chè chẳng nhớ
điều chi
Mùa hè cũng chẳng nhớ
gì nữa đâu
Mai sau dù có bao lâu
Bâng khuâng lại viết
đôi câu gửi chè.
Ai làm say đắm hồn ta
Để bâng khuâng những
chiều xa đợi chờ
Lời xưa hò hẹn chưa mờ
Lẽ đâu lòng lại hững
hờ xa xôi
Cho dù trăng đã khuyết
rồi
Hẹn mùa trăng khác đền
bồi cho nhau.
Chẳng thà đắt lúa rẻ
cau
Chẳng thà ngập nước để
đau cả mùa…
Hôm nay khép áo lên
chùa
Nhớ về xưa cũ câu đùa
bâng quơ
Mấy mươi ngàn kiếp đã
chờ
Kiếp này đành nhẽ cập
bờ bến không.
Nhìn ra bốn phía mênh
mông
Thả tay buông nắm tơ
hồng ngày xưa.
Bất ngờ trở lại Trường Sơn
Nghe câu hát cũ trong
cơn mưa chiều
Người về thêm những
lời yêu
Để hồn thơ với bao
điều nhớ nhung
Núi non muôn lớp chập
chùng
Gái trai thuở ấy thề
cùng nước non
Tháng năm dằng dặc mỏi
mòn
Vết thương ngày cũ vẫn
còn đớn đau
Khấn thầm đồng đội ở
đâu
Chiều nay xin hãy cùng
nhau trở về
Bảo rằng “sông rộng một gang”
Chỉ qua “dải yếm” là
sang tới rồi
Thế mà mấy chục năm
trời
Vẫn không đến được với
người tri âm.
Khi yêu người chỉ nói
thầm
Lấy đâu báu vật để cầm
làm tin
Nhỏ nhoi, trời rộng
cánh chim
Biết đâu lối cũ mà tìm
được nhau.
Đành chờ đợi để lần
sau
Bâng khuâng ngồi ngắm
hoa cau nở vàng.
Năm nay người mới quay về
Hoa ngô xào xạc bên đê
sông Cầu.
Áo ai phơi tím ruộng
mầu
Tóc ai chảy bạc cả đầu
bến sông
Chói chang khắp hết
cánh đồng
Con đò… đã chẳng còn
trông thấy gì.
Gậy tre chống dọc
đường đi
Nghiêng tai mãi chẳng
nghe chi những lời
Thôi đành mượn ánh mắt
cười
Gật đầu đáp lại cho
người ta yêu.
Bờ đê vàng nắng trong
chiều
Chuyện ngày xưa, chẳng
nhớ nhiều nữa đâu!
Hoa ngô xào xạc bên nhau
Rưng rưng hỏi lại… năm
sau có về?
Chẳng ai trồng khúc
bao giờ
Vẫn xanh, vẫn trắng cả
bờ bãi sông
Nếp hương ai xát trắng
bong
Đậu xanh ai nấu vàng
ong bên hè
Em cười sẽ rụt tay về
Có là chi một chút
nghề giản đơn…
Nửa chiều bãi đất
trống trơn
Bao cây rau khúc cô
đơn mọc hoài
Bồn chồn ngày ngắn đêm
dài
Tiếng rao lanh lảnh
vang ngoài tường vôi
Phố thay làng đã lâu
rồi
Chỉ còn rau khúc…bồi
hồi tiếng rao.
Xa nhau ba sáu năm trời
Tưởng chừng rồi sẽ cả
đời cách xa
Bỗng dưng đến một
chiều qua
Gặp nhau để quãng ngày
xa khẽ buồn
(Viết trong đêm trắng)
Ta cứ thức, như nhiều đêm đã thức
Để thời gian, dài nữa
những thời gian
Để thêm biết, bao điều
mới mẻ
Một đời người lưu lạc
ở trần gian.
Ta đã từng qua bao
cuộc hợp tan
Chiếc lá nhỏ cuốn theo
bao cơn lốc
Một hạt nắng, hạt mưa
thoáng chốc
Chép câu gì cho ta gửi
vào ta.
Đếm làm gì những canh
một, canh ba
Bởi đêm trắng đã nối
vào đêm trắng
Trong giấc ngủ vẫn
thấy còn ngọt đắng
Thức hay không nào có
cần chi.
Hãy ngủ đi và hãy cứ
ngủ đi
Gồng mình mãi để đau
thêm nữa
Khi bóng nắng đã vượt
qua điểm giữa
Cứ dài thêm cho ngọn
đổ về đông
Hoàng hôn rồi, đêm có
ngủ hay không.
(Phiên bản lục ngôn)
Lâu lắm không về sông
Lãng
Nước triều mới cạn đêm
qua
Bùn loãng chan đầy mặt
cỏ
Thu vàng muôn lớp đùn
xa
Sông vẫn chảy theo
vườn cũ
Dây trầu ngoi nước mà
lên
Vòi tre bò ngang mùa
lũ
Vô tình khi nhớ khi
quên
Dòng sông cứ trôi
triền miên
Bậc đá nằm yên trên
đất
Mùa lụt, mùa khô chồng
chất
Nhớ ngày gặp em đầu
tiên…
Chỉ mong gặp thêm lần nữa
Cùng nhau giây phút cận kề
Bờ khuya từng con sóng vỡ
Còn em mãi mãi không về
Khi ta yêu, tim óc chợt bừng lên
Nguồn sinh lực từ lâu
tiềm ẩn
Và tâm thức bao trùm
nhân bản
Cứ như là dốc cạn để
trào ra.
Khi ta yêu, ta đã quên
ta
Chỉ mong mỏi trần gian
hạnh phúc
Và như thế mọi nơi,
mọi lúc
Dẫu hy sinh ta sẽ nhận
về mình.
Khi ta yêu, mọi thứ
thật trong lành
Khao khát bên nhau nào
ai không muốn
Một ánh mắt chợt nhìn
cũng uống
Ôi ngọt ngào vô hạn
của trần gian.
Khi ta yêu, kể cả núi
cũng tan
Biển cũng cạn và trời
kia cũng thấp
Và ta, dẫu củ khoai,
cái bắp
Vẫn là ta hòa với xung
quanh.
Khi ta yêu, hồn chợt
thêm xanh
Lòng thêm rộng và đời
thêm đẹp
Mọi toan tính nhỏ
nhoi, chật hẹp
Cứ tan dần thành mây
khói trong ta.
Khi làm thơ, ta chỉ nghĩ về thơ
Quên hết thảy, những
gì là tăm tối
Quên hết thảy, những
gì là gian dối
Những thiệt hơn, toan
tính ở đời.
Khi ta làm thơ là khi
chất con người
Ràn rụa, dâng cao như
lũ tràn, thác cuốn
Và tất cả những gì ta
muốn
Ấy là yêu, yêu hết
thảy bao người.
Khi ta làm thơ, thường
vẫn khóc cười
Không muốn thế mà lòng
luôn rớm lệ
Những thu nạp lẽ đời
muôn thế hệ
Mở toang rồi trên bàn
viết con tim.
Khi ta làm thơ, ta
càng vững niềm tin
Cái của mai sau, lớn
hơn ngày trước
Từ nhỏ bé cỏ cây, đến
cao xa đất nước
Cứ lớn lên tươi đẹp
tuyệt vời.
Khi ta làm thơ là
hướng đến bao người
Yêu thêm nữa và thương
thêm nữa
Một góc rừng xa có còn
mất bữa
Một vùng quê xa có còn
tiếng súng bom.
Khi ta làm thơ, ta
thấy quý mình hơn
Vì thơ sáng cho lòng
ta cũng sáng
Và tất cả những gì
xứng đáng
Ta gửi vào thơ để trở
lại cùng ta.
Viết câu thơ gửi tháng mười
Trước khi chia rẽ mỗi
người mỗi nơi
Một mai cách trở xa
xôi
Để không quên hết tình
tôi, tình nàng
Thơ ơi sao khéo phũ
phàng
Nỗi đau đứt ruột gửi
sang cho người
Buông tay giữa đất
giữa trời
Đau thơ đau cả tim
người làm thơ
Lại tìm xuân với hoa đào
Giữa chiều tết lạnh
xôn xao tiếng lòng
Cành nào chan chứa sắc
hồng
Cành nào thắm đỏ bềnh
bồng trong mơ
Cành nào phai lạt bâng
quơ
Cành nào tha thiết đợi
chờ thi nhân
Cành nào tươi thắm
tình xuân
Thời gian ghi dấu bao
lần trong thơ
Dịu dàng đàn nối dây
tơ
Lại tìm xuân, lại tìm
mơ hoa đào.
Cha ngồi tập viết cùng con
Nét vuông nối với nét
tròn cạnh nhau
Nét nào trước, nét nào
sau
Khi cao, khi thấp, khi
mau, khi dầy
Khi to, khi béo, khi
gầy
Từng trang tiếp nối
tháng ngày trong mơ.
Dù cho nét tỏ nét mờ
Đừng làm hoen ố bao tờ
trắng trong.
Nhớ nghe con giữ thẳng
dòng
Đừng quên kẻ vạch mà
cong, mà chùng
Thiết tha, thẳng thắn,
hào hùng
Tay con khéo lựa hòa
cùng tay cha
Mai sau con lớn lên
già
Chữ nhân, chữ nghĩa
nhớ mà thẳng ngay
Âm thầm nét chữ, bàn
tay
Cha ngồi cần mẫn mỗi
ngày bên con
Viết câu lục bát cho con
Thả trên khắp các lối
mòn xung quanh
Đời cha giăng sợi tơ
mành
Đời con cái nhẽ phải
xanh cây đời
Biết yêu hoa biết yêu
người
Biết yêu đời để cho
đời yêu đáng yêu.
(Kính dâng bà Huyện Thanh Quan)
Bài thơ người tặng cho đời
Tưởng đâu khép lại một
thời đã xa
Ai người hiểu được
lòng bà
Bên nhà bên nước bao
la chữ tình
Đau đời, đau cảnh, đau
tình
Ngậm buồn vẽ ảnh vẽ
hình cho thơ
Một mình đứng giữa chơ
vơ
Cần chi danh phận mà
mơ, mà tìm
Ai trong nhung lụa đắm
chìm
Còn bà đơn lẻ cánh
chim lạc bầy
Cung đình hoa lệ chất
đầy
Tan nhà, tan nước vui
vầy mà chi
Thương mình trong bước
lưu ly
Viết câu thơ lúc phân
kỳ đôi nơi
Nỗi niềm như rụng, như
rơi
Như tan, như nát, như vơi, như đầy…
Đã qua bao tháng năm
chầy
Tiếng chim khắc khoải
lạc bầy kêu thương.
(Thăm Hoàng Thành Thăng Long)
Có bao nhiêu lớp chồng
lên
Sứ sành, gạch đá còn
nguyên giữa đời
Hình như còn có bao
người
Thoáng nghe văng vẳng
nói cười bên ta
Chiếu dời đô Lý đã xa
Khí thanh long chợt
bay qua lưng trời
Ai đang thủ thỉ nói
cười
Trả gươm thần để giãn
dời việc quân
Hay là công chúa Ngọc
Hân
Ai tư vãn đến tình
quân một thời
Thơ Hồ đau cảnh đau
đời
Lẻ loi cam phận giữa
nơi đô thành
Nước non đâu đã an
lành
Một câu hoài cổ sao
đành cắt ngang
Ngàn mây xa tắp mênh
mang
Gói bên trong cả ngàn
trang cuộc đời
Cây xoài đã lại ra hoa
Thêm mùa xuân nữa thế
là mười năm
Mẹ già giờ đã xa xăm
Cây xoài chẳng có ai
chăm mỗi ngày
Rào tre đâu thể chất
đây
Trái chua mời gọi cả
bầy trẻ thơ
Cây xoài đứng đó chơ
vơ
Tuổi mười lăm lúc bấy
giờ…thế thôi!
Mười năm giờ đã xa xôi
Ớt cay, muối mặn thế
rồi... dần xa
Lại nghe trong gió
thoáng qua
Hình như tiếng của mẹ
ta năm nào.
Lại về trong tím hoa cà
Tháng tư theo chị đi
ra ngoài đồng
Trái tròn nặng trĩu
cành không
Tím như tà áo mùa đông
năm nào…
Chị thêm một chút muối
vào
Miếng cơm đậm nhạt đã
bao nhiêu mùa.
Khẽ khàng đứng nép
cổng chùa
Trao nhau một cánh hoa
mua tím hồng.
Nhà nghèo thiếu ruộng
gieo trồng
Đổi mươi gáo nước một
bông lúa gầy
Chị ôm cái nắng chầy
chầy
Bát mồ hôi giữa những
ngày tản cư...
Lại về trong nắng
tháng tư
Vườn cà trĩu quả giống
như năm nào
Cổng chùa ai đã khép
vào
Người xưa giờ đã nơi
nào xa xôi
Phải vì đất tốt đất lành
Cò về làm tổ trên cành
cây cao
Chiều quê bất chợt xôn
xao
Tiếng cò như thể khắc
vào tâm can
An Dương xanh đến ngút
ngàn
Chẳng ai đếm nổi muôn
vàn cò bay
Thuyền trôi trên lớp
mây dày
Bao nhiêu cò cũng hiện
đầy đáy sâu
Nước non muôn sắc muôn
màu
Bức tranh phong cảnh
đẹp giầu ấm no
Lại nghe sâu thẳm đảo
cò
Câu ru của mẹ đắn
đo…ngày nào
Dẫu rằng người muốn
xáo xào
Cũng xin được gửi mình
vào nước trong
Đảo cò ai nhớ ai mong
Một đời ta đã gửi
trong đời cò
(Phả Lại ngày 27/7/2013)
Vẫn là tuổi ấy trăng tròn
Đã bao năm chẳng hao
mòn sắc xuân
Ngày nào đứng dưới
hàng quân
Mũ nan chân đất với
quần áo nâu
Từ nơi hoang vắng rừng
sâu
Điện Biên rực rỡ sắc
mầu cờ sao
Trường Sơn tiếp nối
đường vào
Tây Nguyên Quảng Trị ào
ào tiến quân
Ầm ầm, sáu tám… Mậu
Thân
Sài Gòn rực lửa mùa
xuân khải hoàn…
Chiều nay rung gió đại
ngàn
Lại nghe chân bước
muôn vàn quân đi
Trang nghiêm dưới bóng
quân kỳ
Những hàng bia có nói
gì nữa đâu
Bao người lặng lẽ cúi
đầu
Khói hương xanh quện
với màu cờ son
Vẫn là tuổi ấy trăng
tròn
Ngàn năm sau mãi vẫn
còn thanh xuân.
Gió đã nổi đưa trăng về với núi
Ngoài xa kia muôn sóng
cứ gầm gào
Ta biết vì sao lòng
lại tuôn trào
Bờ môi mọng chín dần
mỗi tháng
Ngày chợt đến giữa
nhòa nhạt nắng
Đêm đưa tiễn cứ vằng
vặc sáng
Mải hôn đời quên hết
những vầng mây
Trăng đến đó và trăng
về đây
Đường vô tận chẳng gì
ngăn cản được
Khi sắp lặn cũng là
khi sắp mọc
Cứ soi vàng cho đông
lại về tây
Còn ta bắt đầu từ đâu
về đây
Dẫu sao cũng một lần
dời đổi
Dù là quãng tuần hoàn
ngắn ngủi
Cũng say lòng từ bao
lâu nay
Ta uống rồi mà sao không say
Để đời cứ đợi chờ mòn
mỏi
Đừng quá chậm với trăm
ngàn câu hỏi
Khi ta còn vầng trăng
trong tay
Trăng đến rồi và trăng
ở đây
Chỉ với một vòm trời
lòng chảo
Và ta biết trăng sẽ mờ
sẽ ảo
Để tan dần vào trong
ban mai
HÁT THUÊ
Đám cưới đang ăn
Người hát thì cứ hát
Áo tứ thân đỏ xanh nâu
bắt mắt
Người hát người ăn
cũng chẳng mấy phiền.
Chủ thuê bằng tiền
Còn nghệ sĩ làm người
hát mướn
Thôi thì chuyện làm ăn
Có nơi có chốn… người
cần.
Ngày xưa đã có lần
Vua chúa chia ra giống
dòng con hát
Không cho bén mảng
trường thi
Cả đời dốt dát
Cách mạng về đổi đời
kép hát
Bao người thành nghệ
sĩ tài ba
Cuộc đời từ ấy vươn
xa.
Chiều nay đám cưới,
Áo the khăn đóng hài
hoa
Ô lục soạn, nón ba
tầm…réo rắt
Dù thế vẫn là gánh
hát,
Nghệ sĩ theo trò hát
thuê
RỜI THỤY KHUÊ
Rời quận Tây Hồ
về Cầu Giấy
Đường Văn Cao gọi phải
ra đi
Ba mươi sáu năm từng ở
đấy
Dẫu quen rồi vẫn phải
chia ly
Từ đồng ruộng lớn lên
thành phố
Nhà cao tầng dần đã
như nêm
Chiều chợ Bưởi thơm
mùi cốm mới
Phủ Tây Hồ hương khói
dầy thêm
Đường Cổ Ngư nhộn nhịp
hằng đêm
Thơ Bà Chúa họ Hồ sắc
xói
Gió im bặt để nghe
sóng nói
Giữa đêm buồn sao nỡ
rời em
Thụy Khuê ơi ta chẳng
thể quên
Dù phố mới giơ khăn
vẫy nón
Dù quê mới hân hoan
chào đón
Chẳng bao giờ ta lại
quên em.
Rời Hồ Tây, đành vậy
thôi em
Con đường mới mở ra
nhiều hướng mới
Để đất nước mỗi ngày
thêm xốc tới
Chắc mai rồi hai ta sẽ
dần quen
Đến Đèo Ngang không
lên đỉnh nữa
Lối đi vào, xuyên núi
mà qua
Đến Đèo Ngang lại nhớ
thơ thuở trước
Đau lòng ai tình nước,
tình nhà.
Đến Đèo Ngang không
lên đỉnh nữa
Đá đơn côi, hoa lá đơn
côi
Dấu chân cũ có còn in
lối cũ
Nước bên ghềnh không
biết có còn sôi
Đèo ngang mới không
lên đỉnh nữa
Bánh xe thời đại mở
xuyên hầm
Câu thơ đã có mầu tươi
mới
Bóng Đèo Ngang, sừng
sững…xa dần
(Rừng Thông 10/1975)
Đồ nghề chất đống,
chật sân kho
Anh làm bảo vệ trông
sân bãi
Xã lại điều em đến gác
cho
Ngày ngày trực chiến
cuối rừng thông
Quen nhau từ buổi
chung phiên gác
Đã để cho ai phải nặng lòng!
Qua tết năm nay…
lập gia đình?
Mắt cười: bom đạn còn
chưa dứt,
Em nghĩ chửa nên…
chuyện chúng mình!
Lần cuối chia tay để
lên đường
Bao nhiêu yêu dấu anh
để lại
Mang cả rừng thông đến
chiến trường.
Gặp
thông càng thêm nhớ về thông
Có
ai về lại quê Thanh Hoá
Phố
Kết bây giờ có còn không?
Mỗi
dòng là mỗi niềm nhung nhớ
Nhỡ
hẹn dài thêm những đợi chờ.
Đồi pháo ngày xưa đã
vắng tanh
Hố bom sâu hoắm bên
trận địa
Pháo nổ tung hoa đỏ
rực trời
Có thêm tiếng súng em
trong đó
Góp lửa giăng vây lũ
giặc trời.
Thắp nén hương thơm
trên nấm đất
Nỗi đau không cất nổi
thành lời
Bao nhiêu đôi mắt cùng
anh khóc
Đứng mãi bên em chẳng
muốn rời.
Em cứ xinh tươi như
ngày ấy
Trong anh em mãi mãi
là thông
Tóc xanh như lá chiều
hoang vắng
Soi xuống bên hồ nước
trắng trong
Em đi như bóng nắng
tan đi
Đồi thông vẫn dội từng
sóng nổ
Qua biết bao mùa cuộc
chia ly
Trong anh còn mãi
tiếng thông reo
Trong anh còn mãi lời
em gọi
Còn mãi trong đời một
dấu yêu.
(Đông Hà 15/7/2005)
Miền cát chiều nay trắng quá
Mênh mông mãi tận chân
trời
Nơi ấy gợi về ngày cũ
Đạn bom, mưa nắng tơi
bời.
Đã xa lắm rồi
Những điều trong cổ
tích
Cát thì trắng!
Cỏ thì xanh!
Còn máu thì rất đỏ!
Những bước chân hành
quân
Mù trời đạn bom, mù
trời bão gió
Kẻ thù trước mặt chúng
ta
Trận địa bốn bề cát
trắng
Mùa xuân năm ấy! Đông
Hà!
Miền cát chiều nay
trong cơn gió lốc
Tung bay, tung bay
ngàn vạn hạt
Về những miền xa, thật
xa
Dội vào ký ức
Một khoảng thời gian
đã qua.
(Thành Cổ 5/2005)
Ba mươi năm mới lại về
đây
Dòng Thạch Hãn vẫn êm
đềm xuôi chảy
Thành Cổ vẫn còn
nguyên ở đấy
Bâng khuâng, một
khoảng chiến trường.
Không đếm xuể những
bông hoa cỏ trắng
Chiều mênh mang trong
nắng tơ hồng
Ở đâu thế những hồn xa
vắng
Ơi
những người anh, người bạn, người chồng
Còn đây khối âm dương
dựng đứng
Còn đây nữa bát cơm
quả trứng[1]
Tự trăm miền trao gửi
vào trong
Nắm hương chiều theo
gió thổi tầng không.
Kìa ai đó đang đi trên
cỏ
Quân phục xanh trên
đất màu xanh
Bên bờ đá tả tơi sụp
đổ
Một góc thành xưa, bom
pháo tan tành.
Ai đi đó bàn chân hãy
nhẹ
Đừng để tan đi giây
phút thanh bình
Nơi mảnh đất đã bao
lần cày xới
Thịt da anh đâu còn có
nguyên hình.
Dẫu đến cả ngàn năm
sau nữa
Thành kia, sông ấy vẫn
còn
Bao kỷ vật là bấy
nhiêu chứng tích
Tám mốt ngày trong
khói lửa đạn bom.
Giữa chết chóc tan
hoang đổ nát
Tiếng anh cười vang
mãi đến chiều nay
Trong hữu hạn giữa hai
vùng sống chết
Đã lên mầm xanh lại
chính từ đây.
(Tháng 8- 2005)
Tuổi tác đã không còn
trẻ nữa
Sướng khổ buồn vui
trong mỗi đời người
Quên hết cả để cùng
trở lại
Như ngày nào mười tám,
đôi mươi.
Tất cả lại là mình, là
tớ
Cả mày tao, cả đấy, cả
đây
Nâng chén rượu hát về
quá khứ
Khúc quân hành hoà
trong tỉnh, trong say.
Mỗi người một cuộc đời
riêng biệt
Việc nước non xen công
việc gia đình
Trong vất vả, gian
nan, thiếu đủ
Vẫn vẹn nguyên, một
tấm chân tình.
Mọi điều đã trở về quá
khứ
Nghĩ làm chi nghèo
túng, sang giầu
Những cao thấp cuộc
đời sắp đặt
Có cần chi trong tình
nghĩa, bạn bầu.
(Ga Thị Long 9/1970)
Em sẽ chẳng thể nào
biết được
Có một người ra trận
hôm nay
Nhìn em đợi bên hàng cọc gỗ
Sân ga chiều bỏ lỡ
cuộc chia tay
Đã hẹn thế sao anh
không tới (!)
Cuộc chia ly bao nỗi
tái tê
Đừng thêm nữa nỗi đau
chờ đợi
Bao người đi mãi mãi
không về.
Xin đừng có giận anh,
em nhé
Đừng coi nhau như kẻ
vô tình
Anh đã nhận những dòng
nước mắt
Dẫu mai ngày anh phải
hy sinh.
Em sẽ gặp những niềm
vui mới
Quên ngày nay, đến với ngày sau
Trong ký ức không còn
anh nữa
Vết thương lòng sau
một lần đau.
Chuyến tàu đã bắt đầu
chuyển bánh
Để sân ga nằm lại đằng
sau
Em đứng đó chập chờn
trong bóng khói
Để lòng ai giằng xé
dọc con tàu.
(Đồng Tâm 25/9/2006)
Ba mươi sáu mùa thu
vời vợi
Đâu chỉ là một sáng,
chiều, trưa
Tưởng tất cả đã về quá
khứ
Có đâu ngờ gặp lại
ngày xưa.
Chiều thu ấy, người ra
tiền tuyến
Khoảng trời xa, bom
pháo chiến tranh
Những mùa nắng, mùa
mưa tiếp nối
Có một chiều ga, theo
bước quân hành.
Giờ ly biệt có gì để
lại
Nghĩ về nhau, sao
không đến cùng nhau (?)
Đừng tiếc nữa, những
ngày tháng ấy
Một lần thôi, ga cũ bỏ
con tàu.
Khóc một chút hay nên
cười một chút
Về cái dở dang hay cái
đã vuông tròn
Những trăn trở từ lâu
chưa hết
Chia cách xưa, đau bởi
mất còn.
Có thể mong gì hơn thế
Sự hiếm hoi, may rủi
trong đời
Đã xui khiến cho ngày
gặp lại
Nói làm sao trong chỉ
một đôi lời.
Chuyện xưa vẫn, trong
lòng vương vấn mãi
Để bây giờ tươi mới,
chợt vui ra
Tay cầm bút viết vần
thơ gặp lại
Có một con tầu dường
như đã về ga.
Không kịp trở về nơi ấy nữa
Lỡ hẹn rồi phiên chợ mùa xuân
Cây cầu Mẹt trúng bom sập đổ
Chợ quê thành trận địa dân quân
Vòng bạc vẫn trong, chỉ thêu vẫn thắm
Áo ngâm chàm tím giữa hàng quân
Nút vải cuộn tròn như bao chiếc nụ
Trên ngực anh cài chặt bao lần
Xa mãi, giữa đầu trời cuối đất
Khoảng chiến tranh cứ rộng dài thêm
Chưa kịp hẹn đến mùa làm cỗ
Nên chúng mình đâu đã thành duyên...
Chợ Mẹt mùa này sẵn dao thép cứng
Thớt nghiến tròn xoay vàng xuộm ánh chiều
Mùa xuân mới trôi qua một nửa
Đám cưới nhà ai nhắc lại một thời yêu.
Tôi đã cho đời tất cả
được bao nhiêu (?)
Mười hai tuổi, thành
người lao động
Luống cải trong vườn,
rạch ngô ngoài ruộng
Yêu những nơi gần, mơ
những nơi xa.
Mười tám tuổi, thành
người chiến sĩ
Khoác súng trên vai,
lên đường đánh Mỹ
Bàn chân qua muôn đất
rộng, sông sâu
Phân nửa cuộc đời qua
thật là mau.
Ba mươi tuổi về công
trường xây dựng
Những nền móng nối
nhau vô tận
Nắng, mưa dầu dãi
quanh năm
Vì đất, vì người quên
mọi gian truân.
Sáu mươi tuổi về làng
cùng con cháu
Con lợn, con gà, bờ
ao, thùng trấu
Miếng cơm bát thuốc
trở trăn
Vẫn gắng đôi phần việc
nước, việc dân.
Những khoảng nối thật
bình dị quá
Có điều gì đáng kể ra
đâu
Muôn cuộc khác cứ sinh
sinh, hoá hoá
Cuộc đời nào trùng
khít vào nhau.
Dù sao cũng một đời
đầy đủ
Khẽ khàng, bình dị mà
vui
Những mơ ước cao xa
ngày ấy
Với bây giờ vẫn vậy mà
thôi.
(Đền liệt sĩ Nam Trực 23/2/2011)
Gió mang cơn rét về đâu
Để chiều xuân mãi cuộn
sâu sóng ngầm
Cổng đền khép chặt
lặng câm
Để ai đứng dưới mưa
dầm lê thê
Tưởng đâu quên hết lối
về
Tuần hương còn đỏ bên
lề cỏ non.
Dẫu rằng ngực đỏ như
son
Vẫn thương bao mảnh
trăng tròn rụng rơi.
Mỗi người chỉ một cuộc
đời
Dám quên đi để bao
người tiếc thương.
Chờ mưa ghé lại bên
đường
Đọc bao tên tuổi để
vương lệ già
Thương bao nhiêu những
mái nhà
Cô đơn vắng bóng...
người xa không về.
QUA HUẾ NHỚ VỀ THÔN VỸ
Mong về thôn Vỹ từ lâu
Câu thơ Hàn gửi ở đâu
chốn này (?)
Những bông hoa bắp gió
lay
Bờ tường cao, lá trúc
dày che ngang
Một màu ngọc biếc mênh
mang
Chỉ còn có mỗi một
hàng cau thôi
Em hoà vào với đất
trời
Trắng trong sương khói
để rồi tan đi…
Người về thôn Vỹ làm
chi
Đợi khi trăng mọc, chờ
khi trăng về
Khát đời, khát một
vùng quê
Mà không còn dịp được
về tận nơi
Bẩy mươi năm đã qua
rồi
Câu thơ còn đó con
người về đâu (?)
THĂM ĐỀN THẦY
(Văn An 1983)
Chiều nay con đến nhà
thầy
Chơ vơ sỏi đá, cỏ cây
rậm rì
Rẽ gai lấy lối con đi
Tìm xem Giếng Ngọc,
Miết Trì[1] ở đâu.
Trường xưa nền đá
dãi dầu
Một ngôi nhà nhỏ nhạt
màu khói hương.
Phải vì Người giữ cương
thường
Lấy điều giản dị nhún
nhường vậy sao.
Hay vì thầy đã cất cao
Lời trung liệt để chạm
vào thần oai
Sớ thầy động đến những
ai
Mà nơi thờ cúng bỏ
hoài gió sương.
Con xin thắp một tuần
hương
Mong thầy đại xá thập
phương còn nghèo.
Mai sau non nước mạnh
giầu
Đền thầy sẽ lại có
lầu, có sân.
Mỗi năm con đến một
lần
Dâng thầy một nén hương
trầm lên mây.
Thưa thầy con nguyện
theo thầy
Cho dù lở đất long cây
không rời
Bâng khuâng một cảnh,
một người
Heo may lồng lộng thổi
hoài chiều đông.
TẠ ƠN
(Kính dâng vua Lý Chiêu Hoàng)
Chuyển giao đất
nước cho chồng
Nhẹ nhàng như chiếc
lông hồng vậy thôi.
Tám đời vua đã
qua rồi
Nhiều đời vua nữa, đến
hồi cũng qua.
Phúc chúng sinh,
phúc sơn hà
Không di luỵ, chẳng
gươm pha máu hồng.
Ai xoay thế nước
khôn cùng
Ai dằn lòng để bằng
lòng đổi trao
Để bao trăn trở về sau
Với bao suy ngẫm thật
lâu trong đời
Ngàn năm sắp sửa
qua rồi
Câu thơ thắp đỏ những
lời tạ ơn.
DẤU CHÂN LÔNG NGỖNG
(Cổ
Loa 9/2010)
Bốn bên tường gạch vữa
vôi
Dấu chân phàm tục mấy
hồi lại qua
Hanh hao màu đá gan gà
Hanh hao sắc lụa
choàng qua hình người
Ai thương, ai giận, ai
cười
Loa Thành xoáy cuộn
mấy hồi quặn đau
Nỏ thần nào có thấy
đâu
Lưỡi gươm oan nghiệt
ngàn câu phẩm bình
Ai mê đắm giữa hư vinh
Để tan nát một mối
tình ngây thơ
Bao giờ hay chính bây
giờ
Dấu chân lông ngỗng lờ
mờ đâu đây (?)
CHUYỆN ÔNG RỒNG ĐÁ
(Thăm đền Thái sư Lê Văn Thịnh)
Thao Giang để hận ngàn
đời
Tiếc khoa thi ấy có
người đỗ cao
Khéo khôn chi giữa ba
đào
Giỏi giang chi giữa
quần hào thế gian
Mải mê chi chữ minh
quan
Để rồi mãi mãi hàm oan
trọn đời.
Văn chương đành lẽ
giết người
Cung tên, giáo mác
ngạo cười thế gian.
Hình rồng còn mãi
không tan
Tai lành tai điếc vô
can đứng ngoài.
Cõi xa giờ đã êm trời
Cõi gần mưa gió tạnh
rồi cần chi
Đời sau đau khúc phân
ly
Buồn sao rồng đá nằm ì
nơi đây
Sao không sáng tỏ ban
ngày
Để bao ngờ vực đắng
cay trong lòng
Để bao nhiêu những
thẳng cong...
Chép câu thơ với ước
mong hiểu người.
Bỗng đâu lá rụng hoa rơi
Bỗng đâu ngọc đá một
thời nát tan
Bỗng đâu dậy đất hàm
oan
Bỗng đâu máu đỏ dương
gian ngập đầy
Ơi người bán chiếu Hồ
Tây
Câu thơ ướm hỏi chứa
đầy vấn vương
Trách chi nguyệt thẹn
hoa nhường
Thâm cung hẹp lối đành
vương luỵ đời
Dạy bao nhân nghĩa cho
người
Còn mình đành để đất
trời ghét ghen
Trách chi phẩm đỏ, tay
hèn
Làm sao tránh được
trắng đen ẩn hình
Những là oan khuất
phận mình
Một loài rắn trắng
tuyệt tình đáng thương
Một tay thí nghịch bạo
cường
Một thân mệnh phụ ví
phường nguyệt hoa.
Mấy ai hiểu được cho
bà
Đành gieo đôi vận kết
hoa dâng người
Chiều Côn Sơn vạn
tiếng cười
Mênh mông hoa nắng một
trời gió đông..
MỘT THOÁNG HÁT GIANG
Thế rồi mọi lẽ đều qua
Chỉ còn đây với hai bà
họ Trưng
Lời thề ai cũng đã
từng
Lên ngôi cũng bởi có
chừng ấy câu
Sử Nam ghi nhận công
đầu
Thù chồng, nợ nước
càng sầu trong tâm
Hát Giang lòng bỗng
khôn cầm
Hồn thiêng muôn thuở
biết nằm nơi đâu
Vết thương lòng mãi
khắc sâu
Khăn nào thấm hết giọt
sầu tuôn rơi
Hoa vàng dậy sắc bên
trời
Thuyền vàng thấp
thoáng
bóng người trên
sông.
HUN KHÓI GIỮA RỪNG SÂU
(Chùa Hun thờ Nguyễn
Trãi)
Ai hun khói giữa rừng
sâu
Những hầm than nguội
lừ lâu bên rào
Mũ cánh chuồn, áo cẩm
bào
Cất vào đâu để đi vào
tuyết sương
Câu thơ nhân ái, yêu
thương
Hùng tâm tráng khí vô
thường còn đây
Nghe đàn suối, uống
rượu cây
Sân rêu, giường đá
gượng khuây nỗi niềm
Bỏ đằng sau những tị
hiềm
Để quay trở lại mà
phiền lụy thân
Nỗi đau đâu chỉ một
lần
Công cao lộc hậu, phúc
phần chẳng qua…
Oan khiên đâu dễ tìm
ra
Đời bưng mặt trống,
lớp da công hầu
Ai hun khói giữa rừng
sâu
Sáu trăm năm chửa nhạt
mầu bi thương.
DẤU XƯA
(Côn Sơn 2008)
Đến Thạch Bàn của ngày
xưa
Lắng âm thanh cũ nhặt thưa
dội về
Suối mùa đông nước cạn
khê
Lối mòn chen chúc đá
kê đứng nằm
Đã qua gần sáu trăm
năm
Vẫn vang vọng tiếng
thơ ngâm não nề
Nền xưa hoang vắng tái
tê
Đá xưa còn tỏ câu thề
nước non
Trí nhân ơi một lối
mòn
“Đã may đến thế rồi
còn không may”
Giặc ngoài người trị
thẳng tay
Giặc trong ai đó đứng
ngây để nhìn
Thạch Bàn ơi hãy lặng
im
Viết câu thơ mới đi
tìm người xưa.
TA MƠ
(Quan Đình 9/2007)
Rời xa xứ Bắc từ
lâu
Gửi câu Quan họ qua
cầu gió đưa
Mảnh vườn thu của
ngày xưa
Một mình mẹ với dư
thừa đắng cay.
Đôi tàu lá chuối
lót tay
Một nùn rơm chắn heo
may lọt vào.
Ai mơ trời rộng
mây cao
Ta mơ tìm thấy lối vào
ngày xưa
Ai mơ khăn áo đón
đưa
Ta mơ ngửi chút hơi
thừa mẹ thôi.
Mơ vòng tay mẹ làm nôi
Để con lần nữa được
ngồi vào trong.
Chợ chiều ai đợi,
ai mong
Một chim cơm nắm trong
lòng bàn tay
Tiền công dài
suốt một ngày
Không ăn dành lại chút
này cho con.
Mấy mươi năm
tưởng lớn khôn
Lạ sao vẫn cứ trẻ con
thuở nào
Ai mơ muôn điệu
thanh cao
Ta mơ tay mẹ vỗ vào
sau lưng.
LẠI VỀ SÔNG LẤP
(Tháng
9/2010)
Lại về sông Lấp[2] quê ta
Tìm câu thơ đã trôi xa
thuở nào
Đâu rồi ngõ phố Hàng
Thao
Xôn xao Máy Điện, ồn
ào Máy Tơ.
Trống chầu ai để quay
lơ
Mảnh trăng rơi giữa
đôi bờ Đò Quan
Dốc cầu lên xuống ríu
ran
Lỏng tay ga, ngắm cung
đàn chăng dây[3]
Bâng khuâng gió cuốn,
mây bay
VỢ MỜI UỐNG RƯỢU
Em nào có nghiện rượu
đâu
Chỉ mời anh một chén
đầu bữa thôi.
Có say thì đã say rồi
Cần chi mượn rượu mà
mời mọc nhau.
Say từ mới nở hoa cau
Chẳng cần mặc cả trước
sau thế nào.
Say từ rời chỏm trái
đào
Đến nay lấm tấm bước
vào tuyết sương.
Đã qua khắp các công
trường
Bát cơm gạo sổ, cân
đường cắt ô
Giường ghép ván, gạo
đựng xô
Áo quần túi dết, ba lô
nát nhàu
Mưa rơi chảy ướt trên
đầu
Đành ngồi bó gối nhìn
nhau mà cười.
Có say, lúc ấy say
mười
Bữa nay chẳng biết
uống rồi có say.
Rõ là những đắng cùng
cay
Gian nan vất vả, trả
vay hết rồi.
Uống cùng em… một chén
thôi
Để quên, để nhớ, để
ngồi rõ lâu
Nuốt vào hết mọi nỗi
sầu
Để say như thuở ban
đầu mới quen.
THĂM LẠI LỌC HÀ
(Tháng 10 – 2003)
Trở lại quê ai đất Lọc
Hà
Sông đào năm cũ vẫn
vươn xa
Xanh om đất ruộng hai
bờ lúa
Ngói đỏ ai kia mới cất
nhà.
Tìm lại vuông sân cái
Tý nằm
Ngôi nhà ốm yếu suốt
quanh năm
Có bao người vợ nghèo
năm ấy
Đã trải qua thời cuộc
khó khăn.
Những nghị ngày xưa đã
ở đâu
Một đời mưu mẹo, kế
nông sâu
Gớm thay cho bọn người
đen bạc
Vẫn cứ nhăm nhe định
ngóc đầu.
Ai khóc cho đời những
đắng cay
Bên đèn con chữ xót
đau thay
Muôn sau vẫn nhớ ngày
u tối
Đèn tắt, màn đêm bóng
phủ dầy
Đất trũng năm nao đất
lại đầy
Quê làng “Đông Xá”đã
đổi thay
Vươn ra đã khắp trong
làng nước
Phố Lọc chiều xuân
ngây ngất say.
NGHĨ
VỀ TỪ THỨC
Thế rồi người ấy không
trở lại
Động tiên bao đời vẫn
còn đây
Đường ấy lên trời hay
chui xuống đất
Mãi tận bây giờ ta vẫn
chẳng hay…
Chẳng phải đã cuộc đời
tiên, bụt
Sống muôn năm, sung
sướng quanh năm
Cung điện nguy nga,
vàng son rực rỡ
Đời tiên, người đẹp
tuổi trăng rằm
Chẳng phải đã đến trời
hạnh phúc
Chẳng còn gì đời phải
lo toan
Vật lạ, của ngon có dư
bao thức
Khác xa vời kiếp của
trần gian
Câu chuyện cổ không ai
không biết
Từ ngàn xưa còn đến
bây giờ
Như nhắn gửi muôn đời
sau nữa
Mối nhân sinh đâu dễ
phai mờ
Ta chợt hiểu bên ta là
đồng loại
Dẫu vui buồn no đói
vẫn cùng nhau
Xin hãy để hoà cùng
thời đại
Đừng bao giờ chia cắt
để lòng đau
Ta chợt hiểu sau bao
nhiêu trốn chạy
Một mai đây người sẽ
quay về
Như Từ Thức trong câu
chuyện cổ
Sẽ giật mình qua khỏi
những vòng mê.
NHỮNG ĐIỀU DAY DỨT
(Đền thờ Nguyễn Trãi 2005)
Khi ném thẻ chém ba
đời vị quan lớn ấy
Có ai nhắc một lần về
Sách bình Ngô
Khi trố mắt nhìn dòng
thơ rỏ máu
Có ai nhớ ngày xưa
ngọn bút dựng cơ đồ
“Giá áo túi cơm” dẫu ở
đời nào cũng có
“Tát nước theo mưa”
nào ai đã nhận ra
Nên cái vận, người
hiền không tránh nổi
Hiềm khích làm đau bao
trang sử nước nhà
May có một người cất
công tìm kiếm
Chút tâm từ trong giữa
đám sương sa
Hình sao ấy dù đã về
chớp sáng
Còn có bao điều day
dứt cuối trời xa.
PHƯỢNG HOÀNG GỌI NẮNG THU VỀ
Con đến nhà thầy một chiều cuối hạ
Cỏ cây xanh nắng bên
đường.
Gốc đá ngổn ngang ai
vừa xếp lại
Bâng khuâng, nền cũ
ngôi trường (!)
Sáu trăm năm khoảng
cách chưa dài
Chuyện về Đầm Mực[4] còn đau
Sớ thất trảm, những dòng
thẳng đứng
Hồn xưa, nay đi về đâu
(?)
Ai chép lại những dòng
thơ cũ
Mưa rơi trên sườn đá
ngửa nghiêng
Câu chữ, tình đời vẫn
còn nguyên đó
Năm tháng qua rồi dễ
đâu lãng quên
Hoang vắng ngày nào,
giờ đây đã khác
Đền mới vừa xây, hoa
nở bên hè
Cháu con khắp vùng,
nén hương ngày giỗ
Phượng Hoàng[5] gọi nắng
thu về.
VẠN HOA
Từ nơi ấy những gì sót
lại
Mái lầu cao nhòm sóng
trùng khơi
Khoảng vương giả, cuối
cùng thời đại
Gió mây còn lồng lộng
chưa thôi.
Mảnh sân đá muốn rời
đi mất
Khoảng hồ con, dở khúc
đê ngăn
Con sóng đục, rợn màu
của đất
Vỗ lên bờ đã mấy ngàn
năm…
Ngoài xa kia, ngàn vạn
xa xăm
Cõi sống ngấm ngầm
những lời thủ thỉ
Mở ra bao ảnh, bao
hình
Những trời lớn, trời
con xây thành đắp luỹ
NHỚ NGOẠI THÀNH
Rời Hà Nội từ chiều
thu ấy
Phút chia xa không nói
câu gì
Những kỷ niệm tháng
năm tuổi trẻ
Cứ âm thầm theo với
người đi.
Hà Nội trong ta, cánh
đồng xanh lúa
Nước sông Hồng đầy ắp
lưng đê
Những con sóng trong
mùa nước dữ
Bao lo toan từ miền ngược đổ về.
Hà Nội trong ta, những
xóm, những làng
Hòn đất ngoại thành
nóng sôi mùa vụ
Hết lúa lại ngô, nối
nhau chín rộ
Rau, củ tươi non, chăm
bón quanh chiều.
Hà Nội trong ta, chất
chứa bao điều
Có cái nhà quê của
cha, của mẹ
Có dáng hình em dịu
hiền, nhỏ nhẹ
Như hoa nở giữa đồng
xanh.
Hà Nội trong ta, là
xóm ngoại thành
Cây trái, ruộng đồng,
bờ tre, bến nước
Phố rộng, nhà cao đâu
có xa xôi
Cái riêng mình, chỉ
một ngoại thành thôi.
CHI BỘ Ở QUÊ
(Thạch Thuỷ năm 2006)
Chi bộ ở quê toàn
những người nhà
Cha, chú, cháu, con
gọi nhau đồng chí
Nghị quyết đề ra…bao
đêm suy nghĩ
Dẫu sao cũng vẫn phải
xong.
Xóm dưới, năm nay nợ
sản còn đông
Cánh trũng, nhiều nhà
bỏ liền mấy vụ
Kinh tế làng ta cũng
chưa đầy đủ
Người nghèo giờ vẫn
đang còn (!)
Phương hướng mới, năm
nay rất rộng
Việc làng, việc xã
nhiều thêm
Chi uỷ giờ đây rất cần
trẻ hoá
Miệng nói, tay làm
công việc mới nên.
Đoàn thể mới rồi cũng
vừa phát động
Hội người tuổi cao, hè
của thiếu niên
Băn khoăn mãi chuyện
Làng văn hoá
Đến bao giờ mới được
ghi tên (?)
Mương máng nội đồng
cũng cần làm mới
Rầy, nấm vụ này,
chuột, sâu vụ tới
Cày bừa, giống mạ,
tưới tiêu
Thời vụ tới rồi, muôn
việc kéo theo.
Chi bộ ở quê toàn
những người nhà
Nghị quyết đề ra bám
vào đồng ruộng
Công việc mùa màng,
quanh năm bận rộn
Đều là việc Đảng, việc
dân.
BÀI THƠ VỀ HUẾ
Bông hoa đèn trôi mãi
trên sông
Vẳng xa những câu Nam,
câu Lý
Lời mời gọi vô tình
hay hữu ý
Có ai về với Huế của
em không (?)
Về với Huế từ lâu đã
muốn
Ngắm vàng son để nhớ ngày
xưa
Nghe câu hát thấy tình
sông núi
Mấy trăm năm còn đó
những triều vua
Những mảnh sứ nở hoa
trên tường, trên cột
Mái ngói lưu ly cháy
rực buổi hoàng hôn
Khuôn mặt đá sao im
lặng thế
Dấu chân nào từng qua
cửa Ngọ Môn (?)
Chào đây Huế quãng
đường xa ngái
Câu thơ da diết gọi ta
về
Vườn xưa vẫn “mướt
xanh màu ngọc”[7]
Đỉnh đồng cao ươm nắng
sau hè.
Ta đến Huế chợt thấy
hồn đã Huế
Trái sầu riêng ai bán
chợ Đông Ba
Bát cơm hến ai mời bên
ghế
Ngụm chè sen ai rót
dưới hiên nhà.
Về với Huế! Hôm nay về
với Huế
Nước dòng Hương em hát
đợi chờ
Chuông Thiên Mụ thắp
niềm xao xuyến
Để cho lòng say hết
một mùa thơ.
LÀNG MỊN, LÀNG CHỜ
Qua ba làng Mịn
Qua chín làng Chờ...[8]
Câu ca hò hẹn đâu ngờ... nhói đau
Anh đi về đâu
Em đi về đâu
Vòng chỉ nối dây, một lời ngày ấy
Để rồi tan nát lòng nhau.
Ngày hội xa rồi
Câu ca xa rồi
Sông vẫn chảy, đò vẫn trôi
Chỉ có lòng người chẳng trôi, chẳng chảy
Chờ hoài mấy chục mùa xuân.
Mỗi năm một lần mặc áo tứ thân
Mỗi năm một lần xuống đò đi hội
Vạt áo mưa dầm
Câu ca mời gọi
Dòng sông lững lờ...
Qua ba làng Mịn
Qua chín làng Chờ...
Mùa xuân! Xưa với bây giờ,,, Đã xa!
NHỚ QUÊ HƯƠNG
(Châu Can 10-2007)
Trưa nay giữa mênh
mông trời đất
Khát quê hương, nhớ về
một miền thơ
Đường đất, ao bèo, nhà
tranh trống vắng
Suốt trăm năm hình ảnh
chửa xa mờ.
Hỏi khắp hết ruộng
vườn, núi non, sông biển
Ai họ hàng, ai máu mủ
ruột rà
Không… không hết!
Giữa trời trưa vắng!
Khói đồng lên trong
xao xác tiếng gà...
Ngồi lại bên đê với
bao điều ngao ngán
Trách ai… Ai trách?
Ngàn năm không thể trả
lời
Để phải sống, phải còn
trong năm, tháng
Biết bao tình, đành
dứt áo để chia phôi.
Trở lại thăm nhau, tìm
ai còn, ai mất?
Cuộc đời thường…
Đồng tiền, bát gạo đã
đủ đâu!
Cái nghèo đã ngăn
đường, chặn lối
Để lòng người đầy
những buồn đau.
Trưa nay với bao điều
được, mất
Về nhà đây…sao chẳng
có nhà?
Trên bãi vắng mấy trăm
ngàn nấm đất,
Nấm nào kia…tiên tổ,
ông bà?
Ra đi!
Ra đi, đâu phải là tội
lỗi!
Không về!
Không về, vì bao lẽ
cản ngăn!
Mảnh đất còn nguyên mà
đành từ chối
Gió bên trời xoa trắng
một vành khăn.
Nén hương con!
Nén hương con, gửi vào
trong gió
Câu khấn thầm ai nghe
được mà nghe
Trời xa xứ, những ngày
lo kiếm sống
Vẫn mơ hồ xao xác giục
ngoài kia.
Ra đi!
Ra đi, để rồi ra đi
mãi!
Nắm xương tàn rơi
trắng một màu tro
Bay tơi tả, lạc loài
nơi đất lạ
Cuối chân trời đau mãi
một miền thơ.
CÔN SƠN CẢM TÁC
Lâu lắm, mới về chùa
cũ
Hội qua rồi, khách vẫn
còn đông
Núi mọc thêm cây, chùa
thêm nhà mới
Lối xưa vi vút rừng
thông.
Bên tai thoảng tiếng
chuông, tiếng mõ
Nắng chiều, soi bậc đá
hao gầy
Màu quỳ cháy ánh đèn
rực rỡ
Khói hương cầu xoa mắt
mãi còn cay.
Trên đá có bao điều
giảng giải
Mấy ai đọc được chữ
ngày xưa
Mẩu huyền thoại Huyền
Trang, Điểm Bích
Mãi mơ hồ sau tấm mành
thưa
Ai đã dựng giữa nơi hoang phế
Một vùng hư ảo huyền
vi
Để trần thế thành nơi
cực lạc
Để bao người ao ước đến rồi đi...
(Tháng 5 năm 1997)
Thế rồi cũng một lần
tìm đến
Cõi trần gian những
nhận cùng cho
Vòng tràng hạt không
đầu, không cuối
Cuộc luân hồi ai đó
mãi giằng co.
Vũ trụ vốn chẳng hề bé
nhỏ
Quãng đường xa, đi mãi
càng xa
Ai tìm thấy nơi nào
hạnh phúc
Dắt cho đời theo đó mà
ra.
Người xưa cất chùa về
nơi ấy
Giữa rừng già, dốc
ngược lên cao
Miền quả phúc ai kia
giấu kín
Áo cà sa vàng lối đi
vào.
Khép lại một vòng, nơi
danh thắng
Bâng khuâng, làng xóm
xa mờ
Chiều tan loãng cuốn
theo bóng nắng
Nhuộm hoàng hôn dần
tím bên chùa.
ĐẾM THỜI GIAN
(8/2008)
Ta đếm thời gian lần
lượt đi qua
Một ngày, lại một ngày
tiếp nối
Thời gian giống như là
tiếng nói
Nhắc ta về những gì đã
xa.
Ta đếm thời gian lần
lượt đi qua
Nhanh và chậm mỗi khi
một khác
Dài vô tận, trong nỗi
niềm khao khát
Ngắn vô cùng trong từ
biệt người thương...
Ta đếm thời gian lặng
lẽ trong gương
Ngơ ngác với mái đầu
bạc trắng,
Im lặng với màu da xạm
nắng
Giật mình, mau mắn vậy
sao (?)
Ta đếm thời gian trong
những cơn đau
Mòn mỏi với mùi cồn,
mùi thuốc
Cây gậy chống, dựa nơi
cửa trước
Khoảng qua rồi ngao
ngán gửi về đâu.
Ta đếm thời gian trong
hố mắt sâu
Bên dưới lớp thuỷ tinh
dày cộp
Thời gian với bao ngày
tan hợp
Nối nhau hoài trong
những cơn say...
Ta đếm thời gian từ
bấy lâu nay
Không nhớ nữa, những
gì đã đến
Nửa thế kỷ mải mê tìm
kiếm
Khoảng ngắn dài ai có
giống ai
Ta đếm thời gian chờ
những ngày mai.
GIẾNG TIÊN
Giếng Tiên sao lại ở
trần gian
Giữa những mê tơi cỏ
ngập tràn
Dưới đáy khô rang
không có nước
Chỉ thấy hơi lên nặng
vữa bùn
Bao người đến ngó
nghiêng bỡ ngỡ
Giếng là Tiên hay
giếng chẳng hề Tiên
Giếng là giếng như
chính là giếng vậy
Có khó gì đâu cho một
cái tên
Ta theo đời đến đó mà
xem
Ôi giếng nước mà
chẳng hề có nước
Điều duy nhất mà ta
thấy được
Những mơ hồ ai đó nói
về Tiên.
YÊU MÃI TRÀ XUYÊN
(Tặng
chị Thu Mùa)
Sáng xuân nay trở lại Trà Xuyên[11]
Tìm người của mấy mươi năm trước
Câu quan họ tan trên mặt nước
Lối xưa dường vẫn chưa quên...
Trà Xuyên ơi, mùa rau còn nguyên
Trăng mười bốn vẫn chưa tròn hết
Vạt áo nâu non, mùi hương bồ kết
Vẫn còn thoang thoảng đâu đây...
Tôi đi tìm “em” trong hương rượu say
Dù biết chẳng bao giờ gặp lại
Dù mai sẽ càng xa vời vợi
Hết xuân rồi, người vẫn không quên.
Có một thời ...
Ta
yêu mãi...
Trà Xuyên (!)
[2] SôngVị Hoàng trong thơ Trần Tế Xương
[3] Cáp cầu Đò Quan Nam Định
[4] Dựa theo truyện Học trò thủy thần
[5] Nơi có đền thờ Chu Văn An
[6] Nhà nghỉ của vua Bảo Đại ở Đồ Sơn Hải Phòng
[7] Lấy ý từ thơ Hàn Mặc Tử
[8] Lấy ý qua câu cách ngôn của địa phương
[9] Nơi Huyền Trang vị tổ thứ 3 thiền phái Trúc Lâm trụ trì
[10] Nơi Pháp Loa vị tổ
thứ 2 thiền phái Trúc Lâm trụ trì
[11] Một làng quê thuộc
Yên Phong Bắc Ninh