Tổng số lượt xem trang

09/08/2011

ĐÔI VẦN THƠ NGẠO



NGẠO ĐỜI
Cáo vẫn nhe răng đợi bắt gà
Người đòi biến hoá tựa như ma
Khôn ranh tráo trở cong thành thẳng
Dại dột ngu ngơ chính hoá tà
Làm một nói mười khôn vẫn lọt
Lỗi trăm kể một khéo mà qua
Mới hay mọi sự không như ý
Thiên hạ xem chừng chẳng nhận ra

TẠO “LỐC”
Tạo “lốc” hình như để lấy oai
Ngờ đâu hũ nút cả trong ngoài
Bấy chầy chẳng thể khua ra chữ
Mai nữa chưa chừng vướng phải gai
Đến cuộc mới hay nhiều vướng víu
Vào rồi chợt hiểu lắm bi hài
Loăng quăng vài tiếng khơi mào vậy
Mong bạn qua thăm hoạ một bài.

SỐ PHẬN THƠ CÁCH LUẬT
Đã khi bài cổ chạy theo đời
Cách luật xem chừng ít kẻ chơi
Ông bảo cũ càng coi chán mắt
Bà chê đơn điệu đọc thừa hơi
Tưởng khi đè ép rồi tan cuộc
Chợt lúc bung ra lại gặp thời
Khắp chốn làm thơ in bán sách
Muôn nơi xướng hoạ gửi đi mời

THƠ ĐÒI ĐƯỢC GIẢI   (PB1)
Thơ đòi được giải lạ kỳ thay
Thiên hạ giật mình lắm sự hay
Chuẩn mực kẻ cầm không tính mốc
Bậc thang người nắm cốt vừa tay
Dở thầy dốt thợ tha hồ phán
Mượn cháo sang cơm thả sức xoay
Nhiễu sự bày ra thi với thố
Thơ đòi được giải lạ kỳ thay

KHOE THẠO LUẬT ĐƯỜNG
Mấy vị khoe ta thạo luật Đường
Chỉ toàn trích cú với tầm chương
Kén sâu gợi điển rành cho hiếm
Bày khó gieo vần thật rõ xương
Nửa khúc ca dao quên chẳng tỏ
Vài câu tục ngữ nhớ không tường
Tiếng Kinh chửa sõi đòi đe Mán
Chữ Thổ chưa thông đã doạ Mường

MUA CHỮ
Thiên hạ xem xong vỡ bụng cười
Thơ gì nhốn nháo giống gà bươi
Lời nghiêng ý ngửa xoay như chóng
Đối chéo vần ngang quấy tựa rươi
Cộc ngữ cay xè trò ớt mốc 
Thô ngôn đắng ngắt vẻ gừng ươi
Tưởng đâu cụ xẩm đi mua chữ
 Khéo nhặt may thì vớ của tươi.

KIẾP NHÂN SINH
Ngẫm cuộc nhân sinh luống bận lòng
Cả đời vướng tựa mớ bòng bong
Muốn hay chẳng hiểu sao thành dở
Thích thẳng vì đâu lại hóa cong
Có dễ phúc phần không chịu bén
Thay vì nghiệp chướng chửa cho xong
Cố công luồn lách như lươn chạch
Mà mẹt bung vành chẳng hoá nong

BỠN CÁI ĐƯỜNG THI
Gặp cái Đường thi bỡn mấy dòng
Luật giờ tưởng thẳng thế mà cong
Đối kêu chan chát ròn như pháo
Tứ bảo thâm sâu kín tựa nong
Niêm nối dây dưa vừa bốn cặp
Vần gieo thủng thẳng đủ năm vòng
Tưởng đâu đúng kiểu cho là được
Ai biết rằng thơ dễ lộn sòng 

THƠ ĐƯỢC GÓI XÔI
Viết mãi thơ xuân chật cả rồi
Bây giờ thêm tý để chơi thôi
Này câu Lục bát xanh mi mắt
Nọ khúc Đường thi tím khoé môi
Dài ngắn cũng thì đen nét mực
Thấp cao hồ dễ trắng dòng vôi
Đầu năm cóp nhặt vài ba chữ
Cố đấm may thì được gói xôi

THỬ MẤY CHIÊU
Mấy vị thơ già cũng thích yêu
Tinh mơ cho đến tận trưa chiều
Lúc thương cô tám khen vài chữ
Khi mến nàng ba ngỏ mấy điều
Ráo rác thăm nom vần lả lướt
Rộn ràng gặp gỡ ý phiêu diêu
Té ra các cụ khoe trên giấy
Để vợ ghen sằng thử ít chiêu

PHẠT MẤY CHIÊU
 (Hoạ Thử mấy chiêu)
Mấy cụ thơ già rất khoái yêu
Qua trưa chửa hết lại sang chiều
Sáng thương kẻ mới đôi ba chữ
Tối nhớ người xưa sáu bẩy điều
Sờ hũ trống không khan rượu uống
Nắn bao lép kẹp hiếm tiền tiêu
Té ra vợ tưởng không chung thuỷ
Giận dỗi âm thầm phạt mấy chiêu

COI CHỪNG GẬY VÍA
Đã lâu mới lại đến thăm ông
Chữ nghĩa ra tuồng đã khá ngông
Góp ý phê bình chừng lớn lối
Chê bai miệt thị khéo phèng bông
Ngắn dài cũng thể cần cố sức
Cao thấp đều do phải gắng công
Ngứa ngáy bày trò đòi thóc mách
Coi chừng gậy vía chọi vô mông.

CHỖ ẤY TRỜI CHO
Bà bảo vào hang Thánh Hoá coi
Xem xong chẳng hiểu sáng hay lòi
Này hầm cổ tích hương dìu dịu
Nọ ổ nguyên sơ vị mặn mòi
Rậm rạp bày ra ngăn quấy đảo
Lam nham khép lại cản săm soi
Dở hay cũng bởi trời sinh thế
Thiên hạ từng khen khéo hẹp hòi