TRỞ LẠI
TRƯỜNG SƠN
Bất ngờ trở
lại Trường Sơn
Nghe câu
hát cũ trong cơn mưa chiều
Người về
thêm những lời yêu
Để hồn thơ
với bao điều nhớ nhung
Núi non
muôn lớp chập chùng
Gái trai
thuở ấy thề cùng nước non
Tháng năm
dằng dặc mỏi mòn
Vết thương
ngày cũ vẫn còn đớn đau
Khấn thầm
đồng đội ở đâu
Chiều nay
xin hãy cùng nhau trở về
TÂM SỰ CÙNG
XOÀI
Cây xoài đã
lại ra hoa
Thêm mùa
xuân nữa thế là mười năm
Mẹ già giờ
đã xa xăm
Cây xoài
chẳng có ai chăm mỗi ngày
Rào tre đâu
thể chất đây
Trái chua
mời gọi cả bầy trẻ thơ
Cây xoài
đứng đó chơ vơ
Tuổi mười
lăm lúc bấy giờ … khẽ thôi!
Mười năm
giờ đã xa xôi
Ớt cay,
muối mặn thế rồi... dần xa
Lại nghe ai
đó (?) thoáng qua
“Nhớ ăn in
ít kẻo mà sún răng”
Mười năm
rồi... đã mười năm!
Lại nghe
tiếng mẹ xa xăm thuở nào.