NHỚ
CỐ NHÂN
(Nhớ về người cũ làng Đông Hội)
Xa cách từ lâu bóng cố nhân
Chỉ mong gặp được một đôi lần
Tưởng khi nắm tóc thề bên giếng
Nhớ lúc cầm tay hẹn cuối sân
Bén tiếng chỉ chờ ngày dạm ngõ
Quen hơi còn đợi buổi cầu thân
Chiến tranh ngáng trở tình trang lứa
Từ ấy đôi đường phải cách phân
Đã lâu mới có dịp về chơi
Lại nhớ khi xưa đứng giữa trời
Háo hức nằm chờ vầng nguyệt rụng
Ước ao ngồi đợi ánh sao rơi
Câu thơ đằm thắm gieo muôn ý
Khúc nhạc du dương gói vạn lời
Khoảng cách tình yêu càng gắn bó
Bao la bát ngát giữa ngàn khơi
CỐ NHÂN
Còn đó bên trời tiếng sáo ngân
Đầm sen hoa trắng nở trong ngần
Sáng neo thuyền đợi mong nhìn trộm
Đêm thức chờ trăng muốn đứng gần
Mấy độ chia tay không ước hẹn
Bao lần gặp mặt chẳng cầu thân
Nào ai biết được lòng ai đó
Đành nhẽ đau buồn gọi cố nhân
KHÚC HƯU NHÀN
Hưu nhàn bày vẽ chuyện rong chơi
Dạo khắp non sông khắp đất trời
Hạ đến nằm nghe đuôi cá quẫy
Thu về ngồi ngắm lá vàng rơi
Câu thơ đằm thắm gieo muôn cảnh
Khúc nhạc du dương tỏ vạn lời
Một giấc say mềm bên ghế đá
Thấy mình lướt sóng giữa ngàn khơi
HỨNG DỪA
(Nhân xem tranh Hứng dừa)
Ngày ấy lên đường đến xứ tranh
Vườn dừa trĩu quả kín thân cành
Trái tơ anh hái chưa chịu rụng
Váy cũ em giăng chắc vẫn lành
Ngửa mặt nhìn trời trời đã đỏ
Cúi đầu ngắm đất đất càng xanh
Kìa ai vui thú trên khuôn gỗ
Còn mãi ngàn năm một bức tranh
NHỚ VỀ QUÊ MẸ
(Nhớ về Châu Can Cầu Giẽ)
Muốn về quê mẹ đã từ lâu
Lần lữa phân vân đến bạc đầu
Gốc gác mịt mờ dò chửa thấy
Họ hàng mai một biết tìm đâu
Đã đành loạn lạc khôn mong mỏi
Vẫn biết gian nan khó ngưỡng cầu
Muôn sự ở đời không tính được
Mà sao lòng vẫn nặng u sầu
CHIỀU QUÊ
Ruộng mới bừa xong đất mịn màng
Đồng chiều xa tắp rộng mênh mang
Làn mây lơ lửng buông rèm trắng
Bóng nắng lung linh rải nhiễu vàng
Lốm đốm áo hoa chen lối dọc
Rập rờn nón lá nối hàng ngang
Chiều quê bình lặng như muôn thuở
Bất chợt trong ta thấy ngỡ ngàng
TẾT MƯA
Tết đã lanh canh gõ trước nhà
Thế mà khói bếp chửa lên a
Chắc gân gạo nếp còn chưa nhuyễn
Hay cuộng giong xanh đã quá già
Gió đẩy hiên tre kêu loạt xoạt
Mưa tràn ngõ đất ngập bùn hoa
Chắc xuân mệt mỏi còn đang ngủ
Nên cửa nhà ai chửa hé ra
CỔ THÀNH
Lịch sử nằm sâu dưới Cổ Thành
Một vùng khảo cứu uốn vòng quanh
Hoa văn tảng cũ còn nguyên vẹn
Nét khắc bia xưa vẫn rõ rành
Móng gạch nối nhau dăm bẩy lớp
Giếng xây chồng chận bốn năm vành
Mới hay quá khứ còn in đấu
Lịch sử nằm sâu dưới Cổ Thành
CHUYỆN CÙNG HÒN NẸ
(Họa thơ Nguyễn ThịNam TĐĐV)
Hòn Nẹ từ xưa vẫn ở đây
Hoàng hôn nhuộm đỏ hắt lên mây
Tiền tiêu giữ biển từng xung trận
Điểm tựa canh trời đã dựng xây
Chiến hạm rình mò trôi mất xác
Tầu bay cắn trộm vỡ tan thây
Đất liền biển đảo luôn chờ sẵn
Giặc cướp xông vào quét sạch ngay
ĐỌC “NỬA VẦNG TRĂNG”
(Họa thơ Nguyễn ThịNam TĐĐV)
Hoàng hôn nhuộm đỏ cuối trời xa
Ai đó gửi thư kể chuyện già
Sáng sáng hẹn hò cùng cổ luật
Chiều chiều tình tự với cầm ca
Gắng công nén lại quên mây gió
Rán sức co về trốn nguyệt hoa
Mỗi đọc một đau đời thiếu phụ
Chỉ mong có dịp đến thăm nhà
LAI VỀ THĂM CHỢ VƯỜN HOA
(Nhân về ngày thơ Thanh Hóa)
Lại về thăm thú chợ Vườn Hoa
Hàng hóa treo cao tận mái nhà
Cây trái Thọ Xuân xuôi buổi sớm
Cá tôm Ngư Lộc đến chiều qua
Áo quần mốt mới say lòng trẻ
Rượu gạo thơm tho ấm bụng già
Phố xá đông vui như mở hội
Câu thơ thuận bút viết theo đà
TẾT RƯỢU
(Tết ai đến để cho ai)
Tết đã bon bon đến cạnh nhà
Thế mà cổng chửa mở toang a
Chắc cơn mộng mị còn chưa chín
Hay giấc hoàng lương vẫn chửa già
Tí tách mưa dầm đào nảy lộc
Lâm thâm rét ngọt mận đơm hoa
Tiếc xuân ngồn ngộn bày trên chiếu
Rượu uống say rồi chẳng muốn ra
XUÂN LẠNH
(Xuân 2007)
Lạnh thế mà xuân cũng đến a
Mưa dầm gió bấc phủ quang nhà
Đầu hồi trống trếnh như diều sáo
Hèm cửa vênh vao tựa mõ già
Quất đỏ vừa tô treo trĩu trái
Đào hồng mới vẽ chạt đầy hoa
Bao xuân dồn hết về đây cả
Đã vậy cần chi mở cửa ra
NHỚ VỀ PHỐ CŨ
(Nhớ về Hà Nội xuân 2008)
Đã trải phong trần khắp bốn phương
Vẫn không quên nổi những con đường
Nhạt nhòa cầu cũ vầng trăng rụng
Lấp loáng hồ xưa giọt nắng vương
Tháp Bút chọc trời che bóng nắng
Đài Nghiên trải rộng tỏa hơi sương
Một thời kỷ niệm bao nồng ấm
Để lại trong lòng vạn nhớ thương
THƠ XANH
(Viết chi cho lắm cho nhiều)
Vườn cũ sương mờ khách vắng tanh
Trăng vàng phủ kín những thân cành
Đôi ba tiếng vạc chia sầu muộn
Dăm bảy giọng trùng bám quẩn quanh
Lòng đã thênh thang nơi gác tía
Dạ còn vương vấn chốn lều tranh
Giọt sương nhè nhẹ rơi trên lá
Thơ viết ngàn trang tứ vẫn xanh
VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
(Cổ Loa tháng 8/2001)
Nắng hạ soi vàng cả đồi nương
Một mình lặng lẽ giữa sân trường
Xà cừ nảy nụ xum xuê bóng
Sa mộc đơm hoa tỏa ngát hương
Lưu bút thiết tha trao ước vọng
Ảnh hình thân mật gửi tơ vương
Bốn mươi năm lẻ vừa quay lại
Cảnh vật dâng trào nỗi nhớ thương
GỬI MÂY ĐƯỜNG TƠ
(Tặng Nguyễn ThịNam )
May mắn vì đâu một áng thơ
Để quen người chửa gặp bao giờ
Đã từng trước mặt còn chưa ngỏ
Huống lúc sau lưng chỉ khép hờ
Hạt cát qua truông gờm vách núi
Cành lau xuống thác ngại đôi bờ
Chút tình bé nhỏ mong gìn giữ
Dù chỉ đơn sơ gửi mấy tờ
THƯ ĐÃ ĐỌC RỒI
(Họa bài Bức thư định gửi)
Thơ bạn hôm nay đã đọc rồi
Lòng còn vương vấn mãi không thôi
Người ngoan đã muốn đem trao ý
Kẻ xạo đành theo phải gửi lời
Cái nhẽ thường tình quen thế vậy
Gặp khi trái khoáy khó lòng vui
Mới hay mọi sự không toàn vẹn
Thư bạn hôm nay đã đọc rồi
GỬI VỀ XỨ NGHỆ
Gửi về xứ Nghệ một tình yêu
Nói ít mong ai đó hiểu nhiều
Héo dạ khêu mưa khi chợn rợn
Mặc lòng thả lửa lúc phiêu diêu
Khơi tình ngắm nụ khi mờ sáng
Cạn lý xem hoa lúc xế chiều
Có gặp được đâu mà ước hẹn
Nên đành mượn bút thả lời yêu
VẬN THƠ BÀ CHÚA
(Nhân nghe nói về quê bà chúa)
Bà Chúa Thơ Nôm đã mất rồi
Chỉ còn cái bóng ở đây thôi
Đời trai vất vả đau bao thuở
Kiếp gái truân chuyên cực mấy hồi
Chỉ ngại người quen đòi nợ khuyêt
Lại thương kẻ lạ vướng duyên bồi
Nét quê khéo vận hòa trong cảnh
Để những miền thơ lại nảy chồi
CHO RỒI CHƯA CHO LẠI CHO RỒI
(Vận theo cách nói của người xứ Nghệ)
Thư này chắc sẽ đến Quỳnh Đôi
Mặc kệ nhân gian khéo thả mồi
Khoảng cách hai miền không ngắn lại
Mối giây tình cảm vẫn hòa đôi
Đã từng nếm trải miền hy vọng
Còn tưởng chi đâu đoạn tái hồi
Một tiếng tơ lòng vương ngó ý
Cầu mong muôn sự trọn cho rồi
TẾT RƯỢU
(Tết ai đến để cho ai)
Tết đã bon bon đến cạnh nhà
Thế mà cổng chửa mở toang a
Chắc cơn mộng mị còn chưa chín
Hay giấc hoàng lương vẫn chửa già
Tí tách mưa dầm đào nảy lộc
Lâm thâm rét ngọt mận đơm hoa
Tiếc xuân ngồn ngộn bày trên chiếu
Rượu uống say rồi chẳng muốn ra
(Nhớ về người cũ làng Đông Hội)
Xa cách từ lâu bóng cố nhân
Chỉ mong gặp được một đôi lần
Tưởng khi nắm tóc thề bên giếng
Nhớ lúc cầm tay hẹn cuối sân
Bén tiếng chỉ chờ ngày dạm ngõ
Quen hơi còn đợi buổi cầu thân
Chiến tranh ngáng trở tình trang lứa
Từ ấy đôi đường phải cách phân
HƯƠNG TÌNH
(Họa
thơ Sĩ Quý)Đã lâu mới có dịp về chơi
Lại nhớ khi xưa đứng giữa trời
Háo hức nằm chờ vầng nguyệt rụng
Ước ao ngồi đợi ánh sao rơi
Câu thơ đằm thắm gieo muôn ý
Khúc nhạc du dương gói vạn lời
Khoảng cách tình yêu càng gắn bó
Bao la bát ngát giữa ngàn khơi
CỐ NHÂN
Còn đó bên trời tiếng sáo ngân
Đầm sen hoa trắng nở trong ngần
Sáng neo thuyền đợi mong nhìn trộm
Đêm thức chờ trăng muốn đứng gần
Mấy độ chia tay không ước hẹn
Bao lần gặp mặt chẳng cầu thân
Nào ai biết được lòng ai đó
Đành nhẽ đau buồn gọi cố nhân
KHÚC HƯU NHÀN
Hưu nhàn bày vẽ chuyện rong chơi
Dạo khắp non sông khắp đất trời
Hạ đến nằm nghe đuôi cá quẫy
Thu về ngồi ngắm lá vàng rơi
Câu thơ đằm thắm gieo muôn cảnh
Khúc nhạc du dương tỏ vạn lời
Một giấc say mềm bên ghế đá
Thấy mình lướt sóng giữa ngàn khơi
HỨNG DỪA
(Nhân xem tranh Hứng dừa)
Ngày ấy lên đường đến xứ tranh
Vườn dừa trĩu quả kín thân cành
Trái tơ anh hái chưa chịu rụng
Váy cũ em giăng chắc vẫn lành
Ngửa mặt nhìn trời trời đã đỏ
Cúi đầu ngắm đất đất càng xanh
Kìa ai vui thú trên khuôn gỗ
Còn mãi ngàn năm một bức tranh
NHỚ VỀ QUÊ MẸ
(Nhớ về Châu Can Cầu Giẽ)
Muốn về quê mẹ đã từ lâu
Lần lữa phân vân đến bạc đầu
Gốc gác mịt mờ dò chửa thấy
Họ hàng mai một biết tìm đâu
Đã đành loạn lạc khôn mong mỏi
Vẫn biết gian nan khó ngưỡng cầu
Muôn sự ở đời không tính được
Mà sao lòng vẫn nặng u sầu
CHIỀU QUÊ
Ruộng mới bừa xong đất mịn màng
Đồng chiều xa tắp rộng mênh mang
Làn mây lơ lửng buông rèm trắng
Bóng nắng lung linh rải nhiễu vàng
Lốm đốm áo hoa chen lối dọc
Rập rờn nón lá nối hàng ngang
Chiều quê bình lặng như muôn thuở
Bất chợt trong ta thấy ngỡ ngàng
TẾT MƯA
Tết đã lanh canh gõ trước nhà
Thế mà khói bếp chửa lên a
Chắc gân gạo nếp còn chưa nhuyễn
Hay cuộng giong xanh đã quá già
Gió đẩy hiên tre kêu loạt xoạt
Mưa tràn ngõ đất ngập bùn hoa
Chắc xuân mệt mỏi còn đang ngủ
Nên cửa nhà ai chửa hé ra
CỔ THÀNH
Lịch sử nằm sâu dưới Cổ Thành
Một vùng khảo cứu uốn vòng quanh
Hoa văn tảng cũ còn nguyên vẹn
Nét khắc bia xưa vẫn rõ rành
Móng gạch nối nhau dăm bẩy lớp
Giếng xây chồng chận bốn năm vành
Mới hay quá khứ còn in đấu
Lịch sử nằm sâu dưới Cổ Thành
CHUYỆN CÙNG HÒN NẸ
(Họa thơ Nguyễn Thị
Hòn Nẹ từ xưa vẫn ở đây
Hoàng hôn nhuộm đỏ hắt lên mây
Tiền tiêu giữ biển từng xung trận
Điểm tựa canh trời đã dựng xây
Chiến hạm rình mò trôi mất xác
Tầu bay cắn trộm vỡ tan thây
Đất liền biển đảo luôn chờ sẵn
Giặc cướp xông vào quét sạch ngay
ĐỌC “NỬA VẦNG TRĂNG”
(Họa thơ Nguyễn Thị
Hoàng hôn nhuộm đỏ cuối trời xa
Ai đó gửi thư kể chuyện già
Sáng sáng hẹn hò cùng cổ luật
Chiều chiều tình tự với cầm ca
Gắng công nén lại quên mây gió
Rán sức co về trốn nguyệt hoa
Mỗi đọc một đau đời thiếu phụ
Chỉ mong có dịp đến thăm nhà
LAI VỀ THĂM CHỢ VƯỜN HOA
(Nhân về ngày thơ Thanh Hóa)
Lại về thăm thú chợ Vườn Hoa
Hàng hóa treo cao tận mái nhà
Cây trái Thọ Xuân xuôi buổi sớm
Cá tôm Ngư Lộc đến chiều qua
Áo quần mốt mới say lòng trẻ
Rượu gạo thơm tho ấm bụng già
Phố xá đông vui như mở hội
Câu thơ thuận bút viết theo đà
TẾT RƯỢU
(Tết ai đến để cho ai)
Tết đã bon bon đến cạnh nhà
Thế mà cổng chửa mở toang a
Chắc cơn mộng mị còn chưa chín
Hay giấc hoàng lương vẫn chửa già
Tí tách mưa dầm đào nảy lộc
Lâm thâm rét ngọt mận đơm hoa
Tiếc xuân ngồn ngộn bày trên chiếu
Rượu uống say rồi chẳng muốn ra
XUÂN LẠNH
(Xuân 2007)
Lạnh thế mà xuân cũng đến a
Mưa dầm gió bấc phủ quang nhà
Đầu hồi trống trếnh như diều sáo
Hèm cửa vênh vao tựa mõ già
Quất đỏ vừa tô treo trĩu trái
Đào hồng mới vẽ chạt đầy hoa
Bao xuân dồn hết về đây cả
Đã vậy cần chi mở cửa ra
NHỚ VỀ PHỐ CŨ
(Nhớ về Hà Nội xuân 2008)
Đã trải phong trần khắp bốn phương
Vẫn không quên nổi những con đường
Nhạt nhòa cầu cũ vầng trăng rụng
Lấp loáng hồ xưa giọt nắng vương
Tháp Bút chọc trời che bóng nắng
Đài Nghiên trải rộng tỏa hơi sương
Một thời kỷ niệm bao nồng ấm
Để lại trong lòng vạn nhớ thương
THƠ XANH
(Viết chi cho lắm cho nhiều)
Vườn cũ sương mờ khách vắng tanh
Trăng vàng phủ kín những thân cành
Đôi ba tiếng vạc chia sầu muộn
Dăm bảy giọng trùng bám quẩn quanh
Lòng đã thênh thang nơi gác tía
Dạ còn vương vấn chốn lều tranh
Giọt sương nhè nhẹ rơi trên lá
Thơ viết ngàn trang tứ vẫn xanh
VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
(Cổ Loa tháng 8/2001)
Nắng hạ soi vàng cả đồi nương
Một mình lặng lẽ giữa sân trường
Xà cừ nảy nụ xum xuê bóng
Sa mộc đơm hoa tỏa ngát hương
Lưu bút thiết tha trao ước vọng
Ảnh hình thân mật gửi tơ vương
Bốn mươi năm lẻ vừa quay lại
Cảnh vật dâng trào nỗi nhớ thương
GỬI MÂY ĐƯỜNG TƠ
(Tặng Nguyễn Thị
May mắn vì đâu một áng thơ
Để quen người chửa gặp bao giờ
Đã từng trước mặt còn chưa ngỏ
Huống lúc sau lưng chỉ khép hờ
Hạt cát qua truông gờm vách núi
Cành lau xuống thác ngại đôi bờ
Chút tình bé nhỏ mong gìn giữ
Dù chỉ đơn sơ gửi mấy tờ
THƯ ĐÃ ĐỌC RỒI
(Họa bài Bức thư định gửi)
Thơ bạn hôm nay đã đọc rồi
Lòng còn vương vấn mãi không thôi
Người ngoan đã muốn đem trao ý
Kẻ xạo đành theo phải gửi lời
Cái nhẽ thường tình quen thế vậy
Gặp khi trái khoáy khó lòng vui
Mới hay mọi sự không toàn vẹn
Thư bạn hôm nay đã đọc rồi
GỬI VỀ XỨ NGHỆ
Gửi về xứ Nghệ một tình yêu
Nói ít mong ai đó hiểu nhiều
Héo dạ khêu mưa khi chợn rợn
Mặc lòng thả lửa lúc phiêu diêu
Khơi tình ngắm nụ khi mờ sáng
Cạn lý xem hoa lúc xế chiều
Có gặp được đâu mà ước hẹn
Nên đành mượn bút thả lời yêu
VẬN THƠ BÀ CHÚA
(Nhân nghe nói về quê bà chúa)
Bà Chúa Thơ Nôm đã mất rồi
Chỉ còn cái bóng ở đây thôi
Đời trai vất vả đau bao thuở
Kiếp gái truân chuyên cực mấy hồi
Chỉ ngại người quen đòi nợ khuyêt
Lại thương kẻ lạ vướng duyên bồi
Nét quê khéo vận hòa trong cảnh
Để những miền thơ lại nảy chồi
CHO RỒI CHƯA CHO LẠI CHO RỒI
(Vận theo cách nói của người xứ Nghệ)
Thư này chắc sẽ đến Quỳnh Đôi
Mặc kệ nhân gian khéo thả mồi
Khoảng cách hai miền không ngắn lại
Mối giây tình cảm vẫn hòa đôi
Đã từng nếm trải miền hy vọng
Còn tưởng chi đâu đoạn tái hồi
Một tiếng tơ lòng vương ngó ý
Cầu mong muôn sự trọn cho rồi
TẾT RƯỢU
(Tết ai đến để cho ai)
Tết đã bon bon đến cạnh nhà
Thế mà cổng chửa mở toang a
Chắc cơn mộng mị còn chưa chín
Hay giấc hoàng lương vẫn chửa già
Tí tách mưa dầm đào nảy lộc
Lâm thâm rét ngọt mận đơm hoa
Tiếc xuân ngồn ngộn bày trên chiếu
Rượu uống say rồi chẳng muốn ra