Tổng số lượt xem trang

27/12/2017

NGƯỜI TA VỀ TRƯỚC MẤT RỒI
(Nhớ Song Kim)

Người về giữa đắng cùng cay
Ta đi giữa những tỉnh say nỗi lòng
Người về nước mắt lưng tròng
Ta đi giông bão lở long đất trời…

Người ta về trước mất rồi
Để người ở lại bao lời quặn đau.
Mong sao gặp lại lần sau
Lễ tơ hồng giữa muôn màu sắc vui

Khăn xưa khẽ giở ra chùi
Mắt xưa ướt lệ đứng lùi phía xa
Chiều đông cái nắng nhạt nhòa
Mới vừa mới đó đã ba năm rồi.

Ta là chi đó của người (!)
Đành lòng nuốt lệ ngậm ngùi làm thơ…

TẾT VỀ NHỚ CHỊ


THẾ LÀ CHỊ ĐÃ ĐI XA
(Viết trong ngày tang chị 22/12/Ất Mùi)

Thế là chị đã đi xa
Dọc đường về, nước mắt nhòa chị ơi
Chỉ là chị với em thôi
Bát cơm xin, thấm mưa rơi chợ chiều
Mẹ đi làm mướn rõ nhiều
Một môi bã đậu lều bều chẳng no
Nửa chinh này mẹ dặn dò
Phòng khi vắng mẹ lỡ đò, ở xa
Nắm rau héo nắm măng già
Cho qua một bữa, cho qua một ngày.
Mười năm vấn nạn đã đầy
Chị đi làm lẽ chẳng tầy nghiệp duyên
Nhà chồng hiếm của, hiếm tiền
Lo con, lo mẹ đủ phiền, đủ đau
Nưng cơm gạo đỏ với rau
Vẫn còn thiếu thốn đằng sau mỗi mùa
Một vài mớ tép, mớ cua
Đôi thưng gạo tấm bán mua mỗi chiều
Bốn cô con gái một lèo
Càng thêm vất vả gieo neo hàng ngày
Góp trâu, góp ruộng, góp cày
Tháng ba giáp hạt vẫn vay đợi mùa
Cửa nhà mưa dột, gió lùa
Những cơn ấm lạnh có thừa trải qua
Hôm nay chị đã đi xa
Nén hương em thắp gọi là nhớ thương
Mẹ nuôi chị một chặng đường
Cũng như con ruột bình thường vậy thôi
Ngày mai tết Táo mất rồi
Xuân nay vắng chị bồi hồi xót xa…
Ngày mai em sẽ về nhà
Càng thương các cháu thế là mồ côi.