Tổng số lượt xem trang

20/01/2018

CÒN MÃI TRONG THƠ
(Thân tặng quê hương Cổ Thành)

Đi đâu vẫn nhớ về nơi ấy
Đồng quê thơm hương lúa ngọt lành
Dẫu muôn xóm muôn làng tôi đã thấy
Vẫn thương riêng nơi ấy Cổ Thành.
Tôi biết nơi đây đầy ắp chân tình
Những mùa vụ nối dài ngày tháng
Và ai đó với bàn tay trắng
Đã xây nên làng xóm quê mình.
Những An Ninh, Cải Cách, Hòa Bình
Với Thông Lộc, Phao Tân, Thành Lập
Miền quê với ngàn năm văn vật
Tự bao đời hòa trộn nước sông Kinh.
Đâu Lý Dương và đâu nữa Tu Ninh
Nam Đông, Nam Đoài, Đồng Tâm thân thiết
Đâu Ninh Giàng, Cổ Châu xanh biếc
Ấm tình người trong ngào ngạt hương say.
Về Cổ Thành trong sớm hôm nay
Câu chào hỏi thân thương quen thuộc
Bè bạn bên nhau bàn tay nắm chặt
Bao lâu rồi đâu dễ đổi thay.
Cổ Thành ơi tôi đã về đây
Câu hát lung linh hòa trong ánh mắt
Câu thơ viết những gì đẹp nhất
Cổ Thành Thơ, còn mãi trong thơ.

Tôi ra đi chỉ có một mình
Không làng xóm, người thân đưa tiễn
Cơ quan đang làm, không thể đến
Một tôi, lặng lẽ lên đường
Thiêng liêng sao, đường tới chiến trường
Xin hãy để cho lòng thanh thản
Đừng ai đó buồn đau, ngăn cản
Để rồi đây mãi mãi cô đơn.
Tôi ra đi, ai đó chắc buồn hơn
Năm tháng thời gian sẽ thành kỷ niệm
Thành cổ tích cho bao câu chuyện
Để từng đêm cha mẹ kể con nghe


Có phải bao giờ trăng cũng tròn đâu
Ôi thương thế những ngày trăng khuyết
Từng chờ đợi mới thấy lòng da diết
Có bao người quên hết những mùa trăng
Những tháng năm, rực rỡ tháng năm
Không còn nữa giữa đời con gái
Xin hãy để trong lòng thư thái
Ngắm trăng tròn cho hết những tròn trăng.