SAI MỘT CHỮ HỎNG CẢ BÀI THƠ
Kỳ nội san
số 53 của tổ thơ CLB Côn Sơn có một bài thơ mang tựa đề là BÓNG được viết với
nguyên văn:
BÓNG
Giã biệt hôm nao dấu hãy còn
Khối thề vận đủ nước cùng non
Khơi kia vẫn thế chưa hề cạn
Núi ấy như nguyên chẳng chịu mòn
Mái tóc xuân xanh dù đã bạc
Ước mơ son trẻ vẫn chưa tròn
Giã từ đâu phải không về nữa
Người dẫu ra đi bóng vẫn còn.
Về nội
dung câu từ thì bài thơ không lấy gì làm xuất sắc lắm nhưng gửi gấm trong đó là
một tâm sự khá rõ về một nỗi niềm chua chát khi nhận ra rằng những gì mà người
làm thơ tự hứa với mình vẫn chưa hoàn thành qua hai câu luận:
Mái tóc xuân xanh dù đã bạc
Ước mơ son trẻ vẫn chưa tròn
Nội dung
đó lại được tiếp theo với một tâm ý khác đó là sự nhắc nhở rằng dù thế nào thì khi
ta đã thề thốt với lòng mình thì phải cố mà hoàn thành. Vì cho dù mỗi con người
sinh ra, tồn tại rồi đi về cõi vĩnh hằng đâu phải chỉ một mình với mình trong
cuộc sống. Cho dù là người bình thường nhất trong cuộc sống cũng có trên mình
là tổ tiên, ông bà, cha mẹ và dưới mình là con cháu và những thế hệ sau đó nữa.
Huống chi cái chí nam nhi như cha ông ta xưa muốn vươn tới là phải “tề gia, trị
quốc, bình thiên hạ”. Đó cũng chính là trách nhiệm làm người quân tử, cái bóng
của chính ta còn để lại cùng với sự thề thốt khi xưa. Tuy nhiên hai câu luận
của bài thơ lại được in thành:
Mái tóc xuân xanh dù đã bạc
Ước mơ xuân trẻ
vẫn chưa tàn
Có lẽ khi
ấn loát cán bộ biên tập đã không xem lại và để cho hai câu thơ trên bị thay mất
hai từ, đó là từ (xuân) thay (son) và từ (tàn)
thay từ tròn. Về từ (xuân) thay (son) thực
chất không có hại gì mấy, tuy nhiên (xuân) đã lặp lại một lần
nữa trong bài Đường luật mà người làm thơ Đường luật luôn kiêng cữ cái sự lặp
từ để mong sao có đủ “56 viên ngọc quý” cho một bài thơ
Với từ (tàn) thay
cho từ (tròn) thì bài thơ đã mắc phải hai thiếu sót khó có thể bù
đắp được. Trước hết phải nói rằng vần (an) đã nằm ngoài bộ vần (on) thông
suốt từ đầu đến cuối bài thơ của tác giả. Thiếu sót thứ hai là không còn giữ
được chủ ý (tự vấn) mà lại tỏ ý (khoe khoang) dù đã già
nhưng vẫn chưa tàn hơi, tàn sức đủ để hoàn thành cái lời thề chưa được thực
hiện suốt những năm tháng tuổi trẻ. Với cách in nhầm như thế này chắc sẽ không
thiếu gì người buột miệng: “Trẻ còn chẳng ăn ai nữa là…”
Chỉ với
một chữ thôi mà bài thơ đã quá xa với chủ đề đến vậy và tác hại cũng to lớn đến
vậy. Lẽ nào những người biên tập không cố gắng giữ hộ cho tác giả một từ như
thế để bài thơ và tình thơ trọn vẹn.
CHỮA THƠ LÀM KÉM HẲN ĐI
Năm 2012
mỗi hội viên trong CLB được gửi in trong Thơ Đường đất Việt hai bài, tác giả
(LTH) cũng gửi lên như mọi người và điều không may mắn là một trong hai bài này
cũng bị mang ra sửa. Tuy cái sự sửa không lấy gi làm to lớn lắm nhưng cái sự
đáng buồn là người biên tập đã không hiểu phép làm thơ và từ đó dẫn đến coi
thường tác giả.
Đành rằng
thơ là một dạng văn chương mang tính đa nghĩa, thậm chí độc giả có khi cũng
chẳng cần hiểu đúng với chủ đề của bài thơ như tác giả đã ngụ vào đó. Tuy nhiên
đã làm biên tập thì phải cố nắm bắt cái ý tứ của tác giả để mà biên cho chắc,
còn nếu chưa hiểu thì thế nào để yên thế là được (loại trừ các bài phạm lỗi quá
lớn thì cắt cả nó ra).
Bài tác
giả gửi về Thơ Đường luật Việt Nam tập 7 là bài khoảng trống đây
là một bài thơ Đường luật nói về tâm trạng man mác buồn:
KHOẢNG TRỐNG
Chiều hạ lên đê để giải nồng
Bến đò dào dạt rộng mênh mông
Ngàn con sóng vỗ xanh dòng nước
Muôn ánh hồi quang đỏ cánh đồng
Vài chiếc lá vàng bay giữa gió
Đôi nhành lau héo chảy ngang sông
Chẳng hay muôn vật về đâu đó
Để lại bên bờ khoảng trống không.
Bài thơ
cũng đơn giản và không dám cho là đặc sắc, chỉ có đôi chút cảm giống người xưa
(có thể nói học theo lối người xưa cũng được). Bài chỉ bị chữa một chữ (đó) ở
cuối câu 7 thành (nhỉ) và thêm sau chữ nhỉ một dấu chấm hỏi to
tướng (?).
Vài chiếc lá vàng bay giữa gió
Đôi nhành lau héo chảy ngang sông
Chẳng hay muôn vật về đâu nhỉ
?
Để lại bên bờ khoảng trống không.
Điều người
biên tập không hiểu rằng người làm thơ đặt hai câu luận bằng hình ảnh cùng với
cặp kết mở vốn không phải không hiểu cái sự (lá vàng bay) và (lau
héo trôi) sẽ đi về đâu!
Câu hỏi
chẳng qua là hỏi cho có hỏi, hỏi cho có cớ để mà nói về cái sự trống trải kia
thôi chứ đâu phải tác giả cần người chỉ dẫn cho (lá vàng) và (lau
héo) sẽ về đâu. Cũng chính vì thế mà (nhỉ… nhả) không thơ…
được.
KHÔNG DÁM ĐĂNG VÌ SỢ HỎNG THƠ
Vào năm
2009 CLB thơ Đường Unesco thu bài để in thơ năm đó. Cũng như các tác giả khác
(LTH) cũng gửi hai bài và sau một thời gian Ban biên tập đã gửi bản bông trở
lại cùng với hai bài thơ đều bị chữa bởi phạm lỗi điệp thanh và không
đối. Ngoài ra, mỗi bài còn được các nhà biên tập gợi ý sửa theo những câu
chữ của họ. Lẽ dĩ nhiên là tác giả không tán thành vì nếu thơ phải nhờ sửa thì
chả hóa ra cảm xúc của mình bị sửa. Mà cảm xúc đã bị sửa thì làm thơ phỏng có
ích gì và tác giả đành thông tin rằng nếu sửa thì không được đăng. Cuối cùng
thì các nhà biên tập đã không đăng và thế cũng là may!... Dưới đây lại xin có
đôi dòng về những bài thơ ấy.
Bài
thứ nhất với nhan đề là Thăm Huế. Đây là một bài thơ tự sự viết về
Huế, một trong những nơi vẫn còn giữ được nhiều chứng tích về một trong những
triều vua đặc trưng cho nền Quân chủ dài mấy ngàn năm trên đất Việt.
Để có thể
nói về Huế thì nhiều điều muốn nói lắm, nhất là những năm gần đây Festival Huế
đã từng giới thiệu làm cả thế giới cũng mê Huế chứ đâu phải riêng người Việt
Nam ta. Thế mà thơ về Huế và nhất là thơ Đường luật về Huế làm sao có thể bê
nguyên vẹn cả Huể vào thơ được. Cũng chính vì lẽ đó mà lựa chọn và lựa chọn là
sự cần thiết. Tuy nhiên những lựa chọn có lẽ cũng nên khách quan một chút cho
cả xưa và nay, cho cả văn hóa vật thể và phi vật thể chắc sẽ hay hơn.
Nghĩ sao
làm vậy và rồi để có một Huế trong lòng của riêng mình một bài thơ dài hơi hơn
một chút đã được viết ra.
BÀI THƠ VỀ HUẾ
Bông hoa đèn trôi mãi trên sông
Vẳng xa những câu Nam, câu Lý
Lời mời gọi vô tình hay hữu ý
Có ai về với Huế của em không (?)
Về với Huế từ lâu đã muốn
Ngắm vàng son để nhớ ngày xưa
Nghe câu hát thấy tình sông núi
Mấy trăm năm còn đó những triều
vua
Những mảnh sứ nở hoa trên tường,
trên cột
Mái ngọc lưu ly cháy rực buổi
hoàng hôn
Khuôn mặt đá sao im lặng thế
Dấu chân nào từng qua cửa Ngọ Môn
Chào đây Huế quãng đường xa ngái
Câu thơ da diết gọi ta về
Vườn xưa vẫn “mướt xanh màu ngọc”
Đỉnh đồng cao ươm nắng sau hè.
Ta đến Huế chợt thấy hồn đã Huế
Trái sầu riêng ai bán chợ Đông Ba
Bát cơm hến ai mời bên ghế
Ngụm chè sen ai rót dưới hiên nhà.
Về với Huế! Hôm nay về với Huế
Nước dòng Hương em hát đợi chờ
Chuông Thiên Mụ thắp niềm xao
xuyến
Để cho lòng say hết một mùa thơ.
Tuy nhiên
để có một bài thơ Đường luật về Huế mới là điều mà những người làm thơ Đường
luật mong muốn và cái ý chọn trong khối hình ảnh này xem có điều gì mang tính
chọn lọc nhất. Cuối cùng thì cái hình ảnh về Huế cô đọng cũng đã xuất hiện. Đó
chính là ánh nắng hoàng hôn rót trên mái ngói lưu ly xanh biếc hắt lên trời ánh
hào quang của mồ hôi bao người thợ gốm. Đó là sắc tím thủy chung của tà áo dài
choàng trên vai bao cô gái Huế đã bao lần xuất hiện trong thơ Hàn Mặc Tử và cả
trong thơ Tố Hữu lúc sinh thời. Đó là những lầu gác vàng son và cả những nẻo
ngõ đi lại ngày thường bắt gặp. Nếu có thể ghép người ấy, cảnh ấy vào nhau lẽ
nào không thơ cho được và Thăm Huế hiện ra từ đó
THĂM HUẾ
Mới gặp mà sao đã thiết tha
Sông Hương dìu dặt tiếng đàn ca
Lầu xưa nắng rót xanh màu ngọc
Vườn mới sương buông tím sắc hoa
Thái Miếu thong dong chờ khách đến
Tràng Tiền nhộn nhịp đón người qua
Mới vừa gặp gỡ chiều thu Huế
Cứ tiếc mai ngày đã phải xa
Thăm Huế có
đủ cả nhã nhạc cung đình nên “dìu dặt”; Thăm Huế có Ngói
lưu ly hứng nắng ban chiều, có vườn Hàn Mạc Tử cùng với
bóng giai nhân chờ đợi, có Thái Miếu thờ cả một triều đại các
vì vua, Thăm Huế còn có Tràng Tiền giữa đời
thường hoa lệ biểu tượng của Huế thời nay.
Điều đáng
buồn là bài Thăm Huế cũng đã bị sửa mất một từ (buông) với
nhiều ý vị. Từ (buông) này mắc lỗi điệp thanh nghĩa là (buông) và (hoa) cùng
đều là thanh bằng không dấu. Khi từ (buông) bị loại thì các vị
biên tập đã gợi ý rằng nên thay từ (cài) vào đó (kể ra cũng
hợp lý lắm). Về lỗi điệp thanh đó không phải tác giả không hiểu mà là cố ý bỏ
qua lỗi này để lấy một từ (buông) nói về một thứ hoa đẹp… trên hoa,
còn (sương cài) trên hoa tím thỉ chỉ là hoa của chính hoa
thôi. Huống chi có khá nhiều các cụ thơ xưa như Bà Huyện Thanh Quan, Hồ Xuân
Hương, Nguyễn Khuyến cũng chẳng ngại dùng cách này cho thơ của các cụ.
KHÔNG THỂ ĐƯỢC IN VÌ KHÔNG ĐỐI
Cũng trong
hoàn cảnh nói trên, một bài thơ khác của tác giả lại bị cho là không
đối và rồi cũng bị chữa cho đúng với yêu cầu của các nhà biên tập. Bài thơ
có nhan đề:
CHIỀU HÔM TỨC SỰ
Trời đã sang tây nắng tắt rồi
Chiều dần như khói thoảng đang
trôi
Cánh chim hun hút bên trời vắng
Ngọn cỏ âm thầm giữa bến côi
Mắt đã thân quen vùng nước lạ
Lòng còn vướng bận khoảng sa bồi
Chia ly bao kẻ không từng trải
Quần tụ tìm xem được mấy người
Đây là bài
thơ nói về nỗi nhớ (những) quê hương của tác giả trong lúc bâng khuâng xao
xuyến khi quyết định không về quê chính mà ở lại nơi quê mới lập nghiệp. Nói về
tình quê thì tác giả chưa hẳn đã giỏi bằng nhiều người khác nhưng nhớ quê, nghĩ
về quê thì chắc ai cũng giống ai. Quê của tác giả vốn là nơi đất mặn ở
miền Nam Định, một trong những vùng đất được bồi đăp từ ngàn đời của
con sông Đáy và cả của biển Đông rộng lớn bao la. Còn nơi quê mới mà tác giả ở
lại chính là miền sông nước Hải Dương, nơi mà có cả sáu đầu sông chung nguồn
chia nước, những Thương cùng Cầu hòa trong vào đục để rồi có một Thái Bình dồn
sức về khơi.
Cùng với
dữ kiện ấy, tâm sự ấy lòng ai không khỏi suy tư và liên tưởng xa xôi, nhất là
khi cuộc đời cũng như bóng nắng cuối ngày đã ngả dài hơn một chút về tây. Khi
đứng trên bờ đê ấy ngắm ánh hoàng hôn ấy hỏi sao không lay động, đây chính là
chất xúc tác để bài thơ xuất hiện. Bài thơ có cái tên không mấy ăn nhập với đề
tài cụ thể trong thơ, tuy nhiên lúc đó không hiểu sao lại đặt ra như thế.
Với dải
trên của bài thơ đã để cho đề và thực đan xen vào nhau để mở ra cả một trường
hình ảnh rộng lớn đặc trưng cho sự đơn côi của một người xa xứ. Nỗi đơn côi từ
trong cánh chim bay hun hút về xa tắp; nỗi đơn côi trong sự trôi nổi của một
ngọn cỏ nhỏ nhoi trên dòng nước xiết lướt qua trước mặt đã quá thừa để nói về
cái buồn đến tê tái của người xa xứ.
Những hình
ảnh chợt tan đi để dải sau dồn nén cao độ phát thoại vào câu chữ. Đó là tình
cảm gắn bó với sự thân quen của bao hình ảnh hiện tại trên mảnh đất mà ta đang
sống, đang tựa vào đó mà tồn tại, mà mưu cầu hạnh phúc. Chính từ đây lòng càng
yêu mến cái miền quê mới ấy, bởi từ nơi miền quê mới ấy đã thành kỷ niệm khó
rời xa. Cũng ngay trong lúc ấy bất chợt những gì thân thiết cũ cũng hiện ra
sáng rõ. Đó là những gì mãi còn trong tâm thức từ những ngày thơ bé; đâu là
hình ảnh ông bà, cha mẹ, anh em thân thiết cứ bung ra và lớn dần lên mãi, nên
cho dù lòng ta đã thân quen với vùng nước lạ, nhưng
vẫn không sao quên được cái khoảng sa bồi, cái khoảng nhỏ hẹp chôn
rau cắt rốn và cũng là nơi nuôi lớn chính mình.
Mắt đã thân quen vùng nước lạ
Lòng còn vướng bận khoảng sa bồi
Chỉ cần
hai câu trên đủ để tỏ lòng mình trước những gì thiêng liêng cao quý, từ đó tỏ
được nỗi niềm của người xa xứ với một ý tứ bé nhỏ: cho dù ta đã yêu nơi
quê mới nhưng vẫn không quên, không bạc với quê cũ của mình. Tuy nhiên
điều muốn nói đến ở đây lại là cái sự buồn trên cả nỗi buồn vì những nhà biên
tập đã bắt bẻ để đến nỗi thơ không thơ… được.
(Câu thơ
trên cũng có thể dùng (lặng) thay (lạ) thì
đối chỉnh hơn, nhưng dùng từ (lạ) mới tỏ được cái ý đây là miền quê
mới)
Như trên
đã nói sau một thời gian gửi bài đi, tác giả đã nhận được bản bông
với nhiều dòng gạch, xóa, khoanh tròn phần cuối câu 5 và 6. Bên cạnh đó xuất
hiện một mũi tên cùng với cùm từ ghi là (không đối). Phía dưới còn kèm
theo một mẩu gợi ý nên chữa (khoảng sa bồi) thành (vạt sương
bồi). Cho đến mãi về sau cũng chưa ai lý giải rằng vì sao khi chữa
thành (vạt sương bồi) thì thoát khỏi lỗi không đối mà
ban biên tập khép vào cho bài viết.
Cho
dù mọi sự đã đi qua lâu rồi nhưng cái sự biên tập chắc không phải lúc nào cũng
suôn sẻ và mực thước. Chỉ mong rằng người làm thơ gắng sao chọn từ chọn ý, còn
người biên tập thì cũng nên xét kỹ giùm cho.
CŨNG CHỈ LÀ CHỈ SAI MỘT CHỮ THÔI
Vào những ngày tháng 10 năm 2013 ông tổ
trưởng tổ thơ Câu lạc bộ Côn Sơn yêu cầu chọn khoảng 25 bài thơ để in trong tập
“Kỷ yếu 20 năm xây dựng và trưởng thành
của Câu lạc bộ Côn Sơn”. Các bài gửi đi đều đã được duyệt khá kỹ thế mà khi
biên tập người ta đã tùy ý sửa. Điều đáng tiếc cái sự sửa ấy đã làm mất đi
những điều thơ nhất trong thơ.
Bài thơ bị sửa có nhan đề là Thơ về mẹ, đây là một trong muôn ngàn bài thơ viết về mẹ như bao người đã viết. Tuy
nhiên bài thơ hơi khác thường vì toàn bộ nội dung không dùng những lời lẽ to
lớn để ca tụng công lao và tình mẹ đã dành cho những người con. Bài thơ còn
khảng định bao lời đẹp đẽ nhất, thắm
thiết nhất và cao sang nhất đã bị đời lấy dùng hết cả rồi. Nhưng cho dù là thế
thì người làm thơ cũng đã dùng từ ngữ để mô phỏng bài thơ về mẹ. Sự mô phỏng đủ
để cho người đọc hiểu thơ về mẹ vốn thiêng liêng và cao quý nếu chỉ tỏ bằng
ngôn ngữ, giấy mực thì sao nói hết được lòng con với mẹ.
THƠ VỀ MẸ
Thơ về mẹ
viết hoài không đủ ý
Bao lời
thương đời lấy cả rồi
Thơ về mẹ
chói loà trang sách quý
Chỉ riêng
mình con đọc được mà thôi.
Thơ về mẹ
viết không có chữ
Giấy là tim,
mực máu chảy vô hồi
Bao lời lẽ
nối dài theo ý nghĩ
Đến khi nào
cạn sạch thì thôi.
Thơ về mẹ
chẳng con nào viết nổi
Vì mẹ là thơ
của muôn thơ
Bao nhiêu
cũng chỉ là chẳng đủ
Mẹ đi rồi…ta
ước chỉ là mơ (!)
Sự mô phỏng ấy cũng đã khảng định mẹ vốn là
thơ, mỗi thời khắc vẫn cứ thường xuyên tồn tại trong sâu thẳm tấm lòng của mỗi
người con. Để rồi với tim ấy, máu ấy từng câu thơ hiện ra trong “ý nghĩ” của
mỗi người con từ khi còn rất bé cho đến khi lớn lên, giả cả, cho đến khi rời khỏi
cõi đời.
Tuy nhiên, Thơ về mẹ đã bị sửa câu (Bao lời lẽ nối dài theo ý nghĩ)
thành (Bao lời lẽ nối dài theo ý nghĩa).
Từ “nghĩ” trở thành “nghĩa” trong câu và chỉ một từ “nghĩa” mọc ra thật vô
nghĩa dường bao.
A mistake ruin POEM
America's 53
newsletters Kunshan club organized a poetry poem is titled SOCCER was written
with the full text:
SOCCER
Today marks the farewell yet still
Block may still immature enough
water along
Paying the world still has not
exhausted other
Vulture material such as
corrosiveness
His hair was silver though the
green spring
The dream has not yet rounded
young son
Farewell to not go anywhere anymore
The ball still go though.
Questions
about the content of the poem do not get too much to say for it's sending a
pretty clear the center of a bitter feeling when I realized that what people do
with their free verse promises not yet completed the last two sentences Comment:
His hair was silver though the
green spring
The dream has not yet rounded young
son
Content
That was followed by another with a mind that is a reminder that no matter
what, when I was sworn to his heart that there must be complete. For though
every human born, survive and go on to eternity where alone with her in life.
Whether it's the most normal person in his life is also on the ancestors,
grandparents, parents and children themselves under and the generation after
that. Much more so macho even as his father's old wanted to reach out to
"keep house, governance, average galaxy". It is also responsible for
the gentleman, our own shadow leaves along with the ancient oath. But two
verses of the poem speech was printed in:
His hair was silver though the
green spring
Dreams Spring has yet young disabled
Perhaps
when printing the editor did not look back and let two verses are rather lost
on two words, which is from ( spring) instead of (son) and from ( disabled) instead of ( rounded). terms from (spring ) instead of ( son ) actually do not have that much damage, however (spring) was
repeated again in all laws that make poetry Sugar Sugar the law always abstain
from repeating the wish to have the "56 jewels you "for a poem
With word
( disabled) instead of ( circular) , the poem has acquired two shortcomings can hardly compensate. First of all to say that rhyme ( police) were located outside of the spell (on) smoothly from beginning to end of the poem the author. Second shortcoming is not retained intention ( self-talk ) but
expressed ( brag) despite slightly older but still not wreak, wreak enough power
to complete the unfulfilled vows during the five-month-old young. With that
mistake in this way will not lack what make people blurted out: "Kids do
not eat anyone else's ..."
Just a
word alone with that poem with the theme too far and harm so great and so.
Perhaps the editors do not try to keep the author a household word like love
poems and poetry to complete.
FIRE hairdresser did worse
2012 per
member clubs sent in Can Tho Sugar Land in Vietnam two articles, the author
(LTH) as well as sent to everyone and unfortunately this is one of two articles
also carry out repair. But the correction do not get too big but sadly
what the editor did not understand Prosodic and thereby leading to belittle the
author.
Despite
the fact that poetry is a form of literature that brings versatility, even if
readers do not need to understand properly the subject of the poem in which the
author lived. However, the editor has tried to capture the attention of the
author to the quarter-edge for sure, even if they do not understand how that is
to be left alone (excluding all the big mistakes, then cut it all off) .
Last post
on Poetry Street
author Vietnamese law Male episode 7 is all the space here
is a poem about Street Law melancholy mood:
Glade
Afternoon
on the dike in order to lower the concentration
Wharf vast
abundance
Green
waves rolling waters
Sparkling
red in the optical field
A few
yellow leaves fly between wind
The fast
flowing wipe withering cross-river
Or such
things somewhere else
Leave
shores void.
The poem
is simple and does not dare to be unique, just feel a bit like the old (can say
the old school style will do). Post only one word extinguisher ( it) at
the end of verse 7 (right) and add text right after a huge
question mark (?) .
A few
yellow leaves fly between wind
The fast
flowing wipe withering cross-river
Or where
such things about it?
Leave
shores void.
What the
editors do not understand that the verse concludes with the question put two
images together with the opening pair which is not not understand what the (yellow
leaves fly) and (wipe withered away) will go!
The
question is nothing less than to have to ask questions, which ask for an excuse
to talk about the emptiness there's not only the author but need someone to
guide (gold leaf) and (wipe wilting) will go
where. So also that ( eh ... release ) ... is not poetry.
DO NOT SIGN FOR YOU EVEN THO pink
book
In 2009
Unesco Club Road poetry collection poetry in post to print it. Like other
authors (LTH) also sent two posts and after some time the editorial board of
the galleys sent back along with two poems were unfair treatment by radio
messages and not for . Also, each post is also the
editor of your proposal according to their wording. Of course, the author
does not agree because if they do not fix poetry thanks to his feelings turned
out to be correct. That feeling was correct, then what is the point to
write poetry and authors that if the correct information had not been posted.
Finally, the editors have not posted and that is lucky! ... Please have the
following pair of lines of the poem.
The
first article is titled Visiting Hue . This is a narrative
poem written in Hue, one of which still retains much evidence of one of the
kings of characterizing long Monarchy Vietnam thousands of years on earth.
To be able
to talk about Hue is much more to say, especially in recent years has been
introduced Hue Festival makes the whole world also love the own right but where
Hue Vietnam one. Yet poetry is poetry about Hue and Hue Street about how law
can both Hue intact concrete poetry. It was for that reason that options and
selection are necessary. But the choice should probably also a bit
impartial to both past and present, for both material culture and intangible
sure that would be better.
Think how
to do it and then have a heart of Hue in itself a long poem than a little bit
has been written.
POEM ABOUT
HUE
Flower
lamp float forever on the river
South
sonorous phrases, sentences Ly
The
invitation to inadvertently or intentionally
Does
anyone of you not in the Hue (?)
About Hue
has long been wanted
Sight to
remember the golden old days
Listen to
the lyrics to see the mountain river
Hundreds
of years there are kings
The
porcelain on the wall blooms, on column
Roof
flaming pearl lapis sunset
Rock star
faces silent world
Footprint
ever through Ngo Mon gate
Welcome
here Hue distances sleepy
Remove
skin verses call us on
Old garden
still "smooth turquoise"
Top high
copper nursery after the summer sun.
I suddenly
found the stone to Hue Hue
Who sells
durian Dong Ba Market
Who
invited the rice bowl of mussels seat
Who poured
tea sip sen porch.
About Hue!
Today in Hue
Water
Perfume River waiting for you to sing
Chuong
Thien Mu lit tumultuous joy
In order
to feel drunk off a season of poetry.
But to
have a poem about the Hué Street law is what the law rhymer desired street and
the block chosen in this picture can see what the most selective. Finally, a
concise picture of Hue also appeared. That's the setting sun on the roof
pouring lapis blue sky sing sweat halo of how the potter. It is a faithful
color purple robes of a long shirt over her shoulder bag which matched Hue in
Han Mac Tu Huu and in poetry during his life. That is the golden storey and the
travel lane anchor caught weekdays. If he can combine, in the same scene
probably does not give the poet and Visiting Hue out from there
VISIT HUE
New stars were eager to see that
River music and voice guidance
Floor ancient turquoise sun poured
New garden flower color dew chamber
Thai Temple sauntered waiting for
passengers to
Trang Tien welcome people bustling
through
Just meet revenue Hue pm
Every day tomorrow unfortunately
had far
Visit Hue enough
so the court music "mentor"; Visit Hue has lazuli
tiles inspired afternoon sun, a garden Han Mac Tu 's
with ball waiting period, there are Thai Temple Church of the
dynasty of the Kings , Visit Hue also Trang Tien daily
lives Hue magnificent symbol of our time.
The sad
thing is all Visiting Hue has also been modified to take a
word (let go) with good intention. From (release) This
means that mistakes bar messages (let) and (flower) are
the same bar with no sign. As from (let) the position was
eliminated, the editor suggested that should be changed from (installed) on
it (including the very reasonable as well). The error message does not sound
right does not understand that the author is deliberately ignoring this error
to take a word ( let go) talk about something beautiful
flowers ... the flowers, and (dew installed) on purple flower
is just a flower of the flowers only. Much more has a lot of old stuff like
poetry Ba Huyen Thanh Quan, Ho Xuan Huong, Nguyen Extension would not hesitate
to use this method for the poetry of the instrument.
NOT BECAUSE NOT TO BE IN
In the
above circumstances, the author of the poem was attributed not to heal
and then also being true to the requests of the editors. The poem, entitled:
NEWS OF THE DAY AFTERNOON
It was then off to the sunny west
Afternoon gradually drifting like
smoke occasionally
Smoked wings smoking inside empty
sky
Grass silently between the orphan
Eyes were familiar strange waters
The heart was encumbered about
sediment
Separation Baoji not experienced
Clustered to find out how many
people
This is a
poem about nostalgia (s) in the author's homeland wistfully troubled time when
the country decided not to stay in place that establish a new home now. Talking
about the country, the author is not necessarily as good as others but
nostalgic, thinking about home, perhaps someone who is the same. Which is the
author's hometown where saline soils in southernMaleDinh, one of the land
enriched by the perennial river from the bottom of the sea and the immense
East. As a new country where the author is in the domain of Hai Duong River,
where the river has started all six countries sharing common resources, the
Trade and Globalization in on a chisel and then focusing their efforts on the
Pacific coast.
Along with
that data, who said he could not help thinking heart and think distant,
especially when life as well as the end of the day the sun shadow has fallen a
bit longer than the west. When standing on the sea wall watching the sunset was
asked why he did not shake, this was the catalyst for the poem appeared. The
poem has a few names not fit in with specific themes in poetry, but then
somehow put out like that.
With a
range of poems on the subject and has intertwined to open a large image field
for the characteristic of a lonely exile. That lonely bird flying from the
smoke of spurious hun; that the floating alone in a little grass on strong
currents pass in front was too excessive to say about the sad numbness of
expatriates.
The
picture suddenly melt away to strip later found highly compressed voice into
words. It's emotional attachment to the familiar image of how existing land on
which we live, are entitled to that which exists, that the pursuit of
happiness. It is from this love heart as the country's new, because the new
country from where he had a difficult memories away. Also right in that moment
suddenly close the old what also appeared brighter. That's what was in the mind
forever from his childhood days; Where is the image grandparents, parents,
brothers and dear inflates itself grows forever, so even though my heart was familiar with strange
waters, but never forget that the sediment about ,
what about small narrow buried native vegetables and also raised his own place.
Eyes were familiar strange waters
The heart was encumbered about
sediment
Just two
questions on his full dedication to spiritual advance what noble sentiments
which were expressed by expatriates with a little considerate: even if
we have love new hometown but still not forget, not silver with their former
homeland. however mean there is a sadness on sadness because the
editor retorted that verse to verse ... is not.
(Verse can
also be used on (quietly) instead of (strange) it
to adjust more, but use of (strange) is a new show that this
is a new country)
As
mentioned above after posting a time away, the author has received galley
with tile lines, delete, circle end sentences 5 and 6. Besides appearing with
an arrow phrase is recorded (not to). Underneath
was accompanied
by a suggested repair pieces (about sediment) into ( tie
compensation dew.) So nobody ever after also explain why the treatment
that the (lap dew compensation) then exit out error for
not closing on the editorial board for the post.
Although things have gone so long gone but the editors do not always make smooth
and level meters. Just hope that people write poems to choose from choosing the
star, and the editors should also carefully reviewed behalf.