Tổng số lượt xem trang

07/04/2014

ĐÔI VẦN LỤC BÁT HÔM XƯA

THẢ TAY BUÔNG NẮM TƠ HỒNG
Ai làm say đắm hồn ta
Để bâng khuâng những chiều xa đợi chờ
Lời xưa hò hẹn chưa mờ
Lẽ đâu lòng lại hững hờ xa xôi
Cho dù trăng đã khuyết rồi
Hẹn mùa trăng khác đền bồi cho nhau.
Chẳng thà đắt lúa rẻ cau
Chẳng thà ngập nước để đau cả mùa…
Hôm nay khép áo lên chùa
Nhớ về xưa cũ câu đùa bâng quơ
Mấy mươi ngàn kiếp đã chờ
Kiếp này đành nhẽ cập bờ bến không.
Nhìn ra bốn phía mênh mông
Thả tay buông nắm tơ hồng ngày xưa.

TRĂNG XANH
Mai về nối lại lời yêu
Quên đi tất cả những chiều cách xa
Nắm trong tay của người ta
Đợi vầng trăng lại ló ra tỏ tình
Bâng khuâng sao những ảnh hình
Ngày xưa cứ bám theo mình mà đi
Hình như trăng của mọi khi
Vẫn xanh biếc dưới bờ mi thuở nào.

HOA CAU
Bảo rằng “sông rộng một gang”
Chỉ qua “dải yếm” là sang tới rồi
Thế mà mấy chục năm trời
Vẫn không đến được với người tri âm.
Khi yêu người chỉ nói thầm
Lấy đâu báu vật để cầm làm tin
Nhỏ nhoi, trời rộng cánh chim
Biết đâu lối cũ mà tìm được nhau.
Đành chờ đợi để lần sau
Bâng khuâng ngồi ngắm hoa cau nở vàng.

LẠI MƠ
Đã mơ gom ánh trăng vàng
Gửi vào câu hát mơ màng bên sông
Đã mơ gom nắng tươi hồng
Để pha vào gió vẽ cùng thời gian
Ngờ đâu sau giấc mơ tan
Nhìn ra chỉ thấy muôn ngàn xa xăm
Tìm đâu ước hẹn trăm năm
Tròn đầy với những đêm rằm trăng treo
Ai làm xô dạt cánh bèo
Để đau mãi một mái chèo sang ngang.

HOA NGÔ
Đã lâu người mới quay về
Hoa ngô xào xạc bên đê sông Cầu
Áo ai phơi tím ruộng mầu
Tóc ai chảy bạc cả đầu bến sông
Chói chang khắp hết cánh đồng
Con đò…đã chẳng còn trông thấy gì
Gậy tre chống dọc đường đi
Nghiêng tai mãi chẳng nghe chi những lời
Thôi đành mượn ánh mắt cười
Gật đầu đáp lại với người thương yêu
Bờ đê vàng nắng trong chiều
Chuyện ngày xưa, chẳng nhớ nhiều nữa đâu!
Hoa ngô xào xạc bên nhau
Rưng rưng hỏi lại…năm sau có về?

RAU KHÚC
Chẳng ai trồng khúc bao giờ
Vẫn xanh, vẫn trắng cả bờ bãi sông
Nếp hương ai lựa trắng bong
Đậu xanh ai đãi vàng ong bên hè
Em cười, khẽ rụt tay về
Có là chi một chút nghề giản đơn…
Nửa chiều bãi đất trống trơn
Bao cây rau khúc cô đơn mọc hoài
Bồn chồn ngày ngắn, đêm dài
Tiếng rao lanh lảnh vang ngoài tường vôi
Phố thay làng đã lâu rồi
Chỉ còn rau khúc…bồi hồi tiếng rao.

KHÓI RƠM VÀNG
Chiều rồi gió lộng bờ đê
Khói rơm vàng thổi cháy khê cổng đình
Trời cao sao khéo vô tình
Lấy chảo mây úp ta mình vào trong
Nhìn xa chỉ thấy cong cong
Bâng khuâng trước mặt chấn song cửa gầy
Có bao nhiêu lớp mây dầy
Dấu chân trần thuở thơ ngây đã mờ
Tìm đâu ra lối bây giờ
Khói rơm vàng cứ lượn lờ quanh ta.

GỬI TÌNH CHO TRĂNG
Xa nhau suốt cả cuộc đời
Không hình, không tiếng, không lời nhắn nhe
Để tàn bao lớp hoa tre
Để khô bao lớp vàng hoe duối vàng
Mười hai bến nước cho nàng
Mười hai cửa ải cho chàng mãi xa
Chẳng giận mình, chẳng giận ta
Thương sông, thương núi, chẳng hòa vào nhau           
Đêm nay người ở nơi đâu
Nhìn lên trăng để khắc sâu chữ tình.

VỢ MỜI UỐNG RƯỢU
Em nào có nghiện rượu đâu
Chỉ mời anh một chén đầu bữa thôi.
Có say thì đã say rồi
Cần chi mượn rượu mà mời mọc nhau.
Say từ mới nở hoa cau
Chẳng cần mặc cả trước sau thế nào.
Say từ rời chỏm trái đào
Đến nay lấm tấm bước vào tuyết sương.
Tha lôi khắp các công trường
Bát cơm gạo sổ, cân đường cắt ô
Giường ghép ván, gạo đựng xô
Áo quần túi dết, ba lô nát nhàu
Mưa rơi chảy ướt trên đầu
Đành ngồi bó gối nhìn nhau mà cười.
Có say, lúc ấy say mười
Bữa nay chẳng biết uống rồi có say.
Rõ là những đắng cùng cay
Gian nan vất vả, trả vay hết rồi.
Uống cùng em…một chén thôi
Để quên, để nhớ, để ngồi rõ lâu
Nuốt vào hết mọi nỗi sầu
Để say như thuở ban đầu mới quen.

THĂM LẠI PHÁO ĐÀI 44
(Nhà máy điện Hàm Rồng Thanh Hóa)
Lối xưa hoang vắng mất rồi
Một bờ công sự bồi hồi đợi ai
Cỏ cây vô ý mọc hoài
Che đi một thuở đỏ trời đạn bom
Che đi hết những chiều hôm
Khói theo hầm gạch gió nồm khẽ bay
Nối nguồn sông Mã về đây
Nước tuần hoàn lại tưới cây trên đồng
Hiểm nguy vẫn chẳng ngã lòng
Tuổi thanh xuân với tim hồng đẹp sao
Bỗng đâu lòng lại dạt dào
Đôi dòng mờ tỏ khắc vào tháng năm.

LỆ ĐÁ
Lại về thăm thánh Mị Châu
Nỗi đau hồn đá không đầu còn đây
Tưởng rằng gương hận đã đầy
Thân trai ngậm ngọc bấy chầy còn đau
Mai sau, dài những mai sau
Có còn ai đó phải lau lệ buồn.

NHỚ LỜI HEO MAY
Chỉ còn có gió heo may
Thổi vào góc bếp làm cay mắt già
Chiều nào một cháu một bà
Nửa niêu cơm độn với cà kho tương
Tưởng đâu đời lắm sắc hương
Các con quên cả góc giường chuối khô
Quên con đường nhỏ ngoại ô
Mái nhà tranh đứng bên hồ cạn khênh
Một đời bà mãi lênh đênh
Nuốt vào tim những chông chênh ở đời
Mai sau con có nên người
Nhớ về quê để nghe lời heo may.

HUN KHÓI GIỮA RỪNG SÂU
Ai hun khói giữa rừng sâu
Những hầm than nguội lừ lâu bên rào
Mũ cánh chuồn, áo cẩm bào
Cất vào đâu để đi vào tuyết sương
Câu thơ nhân ái, yêu thương
Hùng tâm tráng khí vô thường còn đây
Nghe đàn suối, uống rượu cây
Sân rêu, giường đá gượng khuây nỗi niềm
Bỏ đằng sau những tị hiềm
Để quay trở lại mà phiền lụy thân
Nỗi đau đâu chỉ một lần
Công cao lộc hậu, phúc phần chẳng qua…
Oan khiên đâu dễ tìm ra
Đời bưng mặt trống, lớp da công hầu
Ai hun khói giữa rừng sâu
Sáu trăm năm chửa nhạt mầu bi thương.

ĐỐT LÁ THAY RƠM
Ngày xưa ai đã đốt rơm
Khói bay, bay mãi từng cơn lên trời
Bên tai ru bấy nhiêu lời
Bảo cho cái kiến phải rời củ khoai
Ngoài kia ai đến cùng ai
Phải chăng vẫn chỉ là trai với cò
Mỏ dài, vỏ cứng chẳng lo
Lại đau cái nắng làm cho yếu mềm
Thì ra cái ác, ác thêm
Hùa nhau để mở ruột mềm trai ra.
Bao giờ rụng hết lá đa
Để ta cầm chổi theo ra quét chùa
Gom bao lá rụng cuối mùa
Đốt lên để ngắm khói lùa thay rơm.

TÌM THƠ
Anh ngồi lặng lẽ tìm thơ
Sáu mươi năm, đến bây giờ rồi sao…
Ai ngồi bên bậc cầu ao
Đếm hoa bèo để gửi vào phân vân
Ai ngồi bên giậu cúc tần
Đếm tơ hồng để gieo vần tặng anh
Ai ngồi bên mái nhà tranh
Đếm hoa ngâu để chép thành tình ca
Ai ngồi bên lũy tre ngà
Đếm con cò trắng để mà dậy con
Ai ngồi dưới bóng trưa tròn
Giặt manh áo nhuộm nâu non của chồng…
Ai mơ má thắm môi hồng
Còn ai tất cả vì chồng vì con.

LỤC BÁT RU THƠ
Bồn chồn nghe khúc ru xa
Vẫn câu lục bát quê nhà đó thôi
Bao năm rồi vẫn bồi hồi
Dòng sông trong vắt núi đồi mênh mông
Xóm làng kề cận ruộng đồng
Có cha mẹ có vợ chồng anh em
Có tháng năm, có ngày đêm
Có ta có cả bốn bên họ hàng
Câu thơ lục bát nhẹ nhàng
Đựng bao lời ngọc lời vàng bên trong

LẠI TÌM XUÂN VỚI HOA ĐÀO
Lại tìm xuân với hoa đào
Giữa chiều tết lạnh xôn xao tiếng lòng
Cành nào chan chứa sắc hồng
Cành nào thắm đỏ bềnh bồng trong mơ
Cành nào phai lạt bâng quơ
Cành nào tha thiết đợi chờ thi nhân
Cành nào tươi thắm tình xuân
Thời gian ghi dấu bao lần trong thơ
Dịu dàng đàn nối dây tơ
Lại tìm xuân, lại tìm mơ hoa đào.

QUÉT XÁC HOA ĐÀO
Anh ngồi quét xác hoa đào
Gói mùa xuân lại gửi vào mênh mông
Chiều tàn theo ngọn gió đông
Đợi hoài đợi mãi người không trở về
Lối xưa, ai chắp câu thề
Rằng mai đây, mãi cận kề bên nhau
Ai dè “đắt lúa, rẻ cau”
Từ ngày hôm ấy…đã lâu không về
Các con thương suốt mùa hè
Sang mùa thu với bộn bề, tả tơi
Những ngày “cơm vãi, cơm rơi”
Có làm thay đổi cuộc đời cho ai (?)
Mơ chi tháng rộng, năm dài
Nối thêm kỳ hạn, phí hoài thanh xuân
Hoa đào nở được mấy lần
Để anh còn được một phần của em
Mơ hồ xuân lạ, xuân quen
Hoa đào đã rụng mà em chưa về (!)

TẬP VIẾT CÙNG CON
Cha ngồi tập viết cùng con
Nét vuông nối với nét tròn cạnh nhau
Nét nào trước, nét nào sau
Khi cao, khi thấp, khi mau, khi dầy
Khi to, khi béo, khi gầy
Từng trang tiếp nối tháng ngày trong mơ.
Dù cho nét tỏ nét mờ
Đừng làm hoen ố bao tờ trắng trong.
Nhớ nghe con giữ thẳng dòng
Đừng quên kẻ vạch mà cong, mà chùng
Thiết tha, thẳng thắn, hào hùng
Tay con khéo lựa hòa cùng tay cha
Mai sau con lớn lên già
Chữ nhân, chữ  nghĩa nhớ mà thẳng ngay
Âm thầm nét chữ, bàn tay
Cha ngồi cần mẫn mỗi ngày bên con  

BIẾT YÊU ĐỜI
Viết câu lục bát cho con
Rải trên khắp các lối mòn xung quanh
Đời cha giăng sợi tơ mành
Đời con cái nhẽ phải xanh cây đời
Biết yêu hoa biết yêu người
Biết yêu đời để cho đời yêu đáng yêu.

Không có nhận xét nào: