Có một khi nào đấy ta chợt buồn mà
không biết
nói cùng ai. Có một người bạn bảo rằng hãy nói
cùng thơ, vì thơ hiểu cả, thơ có thể chia sẻ và an
ủi bao nhiêu cũng được. Thế mà từ lâu đã quên
thơ, không biết thơ có giận ta không (?)
nói cùng ai. Có một người bạn bảo rằng hãy nói
cùng thơ, vì thơ hiểu cả, thơ có thể chia sẻ và an
ủi bao nhiêu cũng được. Thế mà từ lâu đã quên
thơ, không biết thơ có giận ta không (?)
QUÊN THƠ
Tưởng rằng thơ cứ là thơ
Một mai nhuộm nắng, ươm tơ những chiều
Chợt đâu thơ cũng đói nghèo
Nghiêng theo mặt giấy, gieo neo một đời
Câu thơ dần cứ xa vời
Để người thơ... đã một thời, quên thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét