Tổng số lượt xem trang

25/06/2011

THƯƠNG NGƯỜI BÁN CHIẾU HỒ TÂY

ĐÔI ĐIỀU VỀ BÀ THỊ LỘ
Bỗng đâu lá rụng hoa rơi
Bỗng đâu ngọc đá một thời nát tan
Bỗng đâu dậy đất hàm oan
Bỗng đâu máu đỏ dương gian ngập đầy
Ơi người bán chiếu Hồ Tây
Câu thơ ướm hỏi chứa đầy vấn vương
Trách chi nguyệt thẹn hoa nhường
Thâm cung hẹp lối đành vương luỵ đời
Dạy bao nhân nghĩa cho người
Còn mình đành để đất trời ghét ghen
Trách chi phẩm đỏ, tay hèn
Làm sao tránh được trắng đen ẩn hình
Những là oan khuất phận mình
Một loài rắn trắng tuyệt tình đáng thương
Một tay thí nghịch bạo cường
Một thân mệnh phụ ví phường nguyệt hoa.
Mấy ai hiểu được cho bà
Đành gieo đôi vận kết hoa dâng người
Chiều Côn Sơn vạn tiếng cười
Mênh mông hoa nắng một trời gió đông..

BÙ NHÌN
Bù nhìn đứng đó canh ngô
Biết đâu cơm áo dạt xô cõi đời.
Bù nhìn hay chính là người
Ra hình méo mó để rồi lặng thinh
Cô đơn đứng đó một mình
Để buồn thêm cả nhân tình thế gian
Mặc cho nắng đổ, mưa chan
Không kêu, không khóc, không than một lời
Bù nhìn ơi! bù nhìn ơi!
Một mình ngươi giữa cõi đời tênh hênh.

Không có nhận xét nào: