Đọc sấm trạng mấy mươi năm trước
Hôm
nay mới đến quê ông
Đồng
đất đơn sơ núi non thưa thớt
Nhà
xưa để đó trống không
Giai
thoại vẫn chỉ là giai thoại
Ai
thêu, ai dệt mặc ai
Câu
chữ triền miên nối bao thế hệ
Cứ
tin, tin mãi, tin hoài.
Chúa
Trịnh phải phò Lê
Nhà
Mạc lên phía Bắc
Chúa
Nguyễn phải vào Nam
Ông
nói lúc nào, nào ai có biết
Dẫu
có “tam sao thất bản”
Mỗi
câu, mỗi chữ thần minh
Người
đời tôn ông là thánh
Ngàn
năm, vạn thuở oai limh.
Từ
trong căn nhà tranh
Những
đồ vật lặng im không nói
Những
đồ vật nào ông từng dùng tới
Xin
chạm tay lấy dấu thần nhân.
Mượn
cớ kéo nhau cầu đạo du xuân
Đám
học trò bẩy mươi về thăm quê trạng
Ngồi
dưới chân Người cảm nhận
Ông
xoa đầu... sự học vẫn mong manh (!)
(Họa bài Kinh vô tự của
PKU)
Dịch lý càn khôn khéo lạ kỳ
Từng trang chứa đựng lẽ huyền vi
Bẩy mươi năm lẻ chưa tìm nổi
Hai sáu ngàn đêm chửa biết gì
Tải đạo bao người dò bến đỗ
Tầm nhân mấy kẻ rắp tâm qui
Sáu mươi bốn quẻ từng nung nấu
Chọn mãi chưa ra được một thì[1]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét