GẶP LẠI
Vừa đó hôm nào
Bốn ba năm chẵn
Mới lại gặp nhau
Em có đón đâu
Sao anh lại đến (?)
GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
Thế là đã bốn ba năm
Người đi từ xứ xa xăm trở về
Gặp nhau giữa những bộn bề
Tiếng chim khách cũng não nề cất lên
Bao năm đã cố tình quên
Sao người trở lại khơi nên dạ sầu
Ai xây nên quán nên cầu
Ai đưa tay quấy đục ngầu bến sông
Để rồi không cứ hoàn không
Một đời đơn độc mênh mông những buồn...
Vắng
em giữa một đêm mưa
Cành na gõ nhịp đu đưa trước nhà.
Em
đi một buổi thôi mà
Vắng
sao, vắng tựa như là chợ tan
Mâm cơm bỏ dở trên bàn
Đợi chờ ai giữa muôn ngàn cô đơn (?)
Ba
tầng nhà để trống trơn
Các
con cũng vắng... còn hơn một mình
Ngoài hiên giọt giọt giăng mành
Câu
thơ viết mãi không thành câu thơ
Mệt
nhoài giữa một cơn mơ
Tiếng
ai gọi cửa lờ mờ bên tai
Ngoài
sân mưa vẫn mưa hoài
Mình
anh ngồi đó nối dài đêm mưa.
Đồng
làng ta năm nào cũng lạc
Tháng
một cày bừa làm luống
Tháng
chạp mang hạt ra gieo
Tháng
giêng nảy mầm ra lá
Những
hoa vàng nở ra nhanh quá
Những
tia quả trên cành cong queo.
Em
đi tiễn anh, một ngày sau tết
Đứng
bên đồng lạc nhìn theo.
Mười
năm đánh giặc xa nhà
Từng
đêm, từng đêm mơ về đồng lạc.
Những
đốm lá tròn nửa xanh, nửa bạc
Tìm
nhau suốt những năm qua.
Không
gặp được nhau sau những cách xa
Những
mắt lá tròn, vẫn xanh, vẫn bạc
Cuộc
hội ngộ muộn mằn bất chợt
Bâng
khuâng “mắt lạc” thuở nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét