ĐỢI NHỮNG MÙA VÀNG
Đêm
đêm ngồi ngắm trời cao
Sông
Ngân chẳng biết khi nào xoay ngang
Bao
giờ cho đến mùa vàng
Mùi
rơm thơm cả đường làng cũng thơm
Ngày
nào thiếu gạo thiếu cơm
Các
con đông quá mẹ đơm chẳng đầy
Mong
sao những tháng những ngày
Không
còn cái đói lắt lay cả làng
Khắp
nơi vàng những mùa vàng
Sông
Ngân Hà lại xoay ngang giữa trời.
THƯƠNG MẸ CHỢ XA
Sắp
rổi trận gió trẩy cà
Sắp
rồi những trận mưa qua rửa đền
Vừa
thôi có loạt sấm rền
Mẹ
kêu con hãy đến bên mẹ ngồi.
Sấm
này là sấm của trời
Mình
không làm ác cả đời chẳng lo
Ngày
mai cà rẻ như cho
Mẹ
mua về muối để kho ăn dần
Mõi
năm hội Gióng một lần
Chỉ
thương cho mẹ chân trần chợ xa.
HOA XOAN
Tháng
hai mấy bận qua rồi
Hoa
xoan mấy độ bồi hồi tỏa hương
Cái
mùi ngai ngái ương ương
Cứ
như vây bủa dọc đường đợi ta.
Đã
bao năm tháng đi qua
Mùi
hoa xoan của quê nhà vẫn đây…
Sáng
mai mắc ách trâu cầy
Long
lanh ngọn cỏ bám đầy sương đêm.
Mặt
người như cũng tròn thêm
Mùi
hoa xoan cứ êm đềm lướt qua
Mấy
mươi năm sống xa nhà
Mùi
hoa xoan vẫn theo ta mỗi ngày
LỤC BÁT ĂN KEM
Một
lần tôi đến mời em
Giữa
mùa đông đến ăn kem Bờ Hồ
Bạn
chê hai kẻ điên rồ
Rét
như cắt ruột thấy mồ vẫn ăn
Thế
rồi chung chiếu chung chăn
Trải
bao nhiêu chuyện khó khăn ở đời
Hôm
nay đều đã già rồi
Chẳng
còn răng để mà ngồi ăn kem
Mở
trang nhật ký ra xem
Lại
mời nhau đến hiệu kem Bờ Hồ
TIẾNG RU ĐÊM TRỞ GIÓ
Mẹ
ru ta thuở ấu thơ
Mấy
mươi năm có bao giờ nghỉ đâu
Con
cò, con vạc, con trâu
Hoa
sen, hoa cúc, hoa ngâu, hoa đào
Bánh
đa bánh đúc ngọt ngào
Cả
trăm ngàn thứ mà nào thấy đâu
Chỉ
là ao ước bấy lâu
Mẹ
không tiền biết tìm đâu bây giờ
Đêm
sâu trăng lặn, sao mờ
Mẹ
ru, ru mãi, bơ phờ vì con.
Mẹ
đi ba chục năm tròn
Vẫn
nguyên vẹn ở trong con từng ngày
Đêm
qua gió động, mây dầy
Lại
nghe xa thẳm vơi đầy tiếng ru.
THƠ TỪ QUÁ KHỨ
Quá
khứ năm nào, lâu đã thật lâu
Ta
đã làm thơ từ khi rất bé
Những
con chó, con mèo
Những
cây dâu, cây khế
Chua
lòe trong thơ
Cho
đến một ngày kia
Bao
hoài bão mộng mơ
Bao
câu chữ giống y như khẩu hiệu
Tìm
cả buổi chẳng thấy vần thấy điệu
Lẽ
nào đây cũng là thơ
Ta
làm thơ từ lúc trẻ thơ
Bắt
chước từ ca dao cò lả
Lời
ngọng nghịu chẳng vẻ gì thơ cả
Cha
khẽ cười, trang viết cũng cười theo.
GIÓ THỔI GIAO MÙA
Đêm
đang tan, trong gió thổi giao mùa
Nghe
xao xác một trời cách biệt
Em
như chiếc lá vàng mỏi mệt
Rời
cành cao gõ nhẹ trước hiên nhà
Bao
năm qua anh chẳng dám già
Thân
trai tráng ấm nồng trong chờ đợi
Ôi
thương thế một tình yêu rất vội
Lúc
ta vừa mười tám, đôi mươi
Có
cuộc tình nào chỉ một lần thôi
Như
em đó và như anh đó
Chiếc
lá rụng thoáng qua trong gió
Đêm đang tan, trong gió thổi giao mùa
ƯỚC AO
Đã
thưa những hạt mưa xuân
Những
cành đào cũng hóa thân sang hè
Bâng
khuâng nghe nhịp đàn ve
Thấp
tho hoa phượng đỏ hoe đến rồi
Em
ngồi ghế đá bồi hồi
Nhớ
tình yêu đã lâu rồi của anh
Tháng
năm trôi nổi mong manh
Bao
nhiêu hư thực vây quanh cuộc đời
Ai
kia trách đất than trời
Còn
em chỉ muốn làm người của anh
Bao
giờ trở lại ngày xanh
Để
em gặp lại tình anh đêm nào
Mưa
sao trút xuống rào rào
Má
kề bên má thì thào lời yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét