Ngập
chìm trong ánh hoàng hôn
Kỷ
niệm xưa cứ bồn chồn trong tim
Mấy
mươi năm cứ đi tìm
Quê
hương ơi mãi đắm chìm nơi xa
Hãy
cho ta một mái nhà
Dẫu
tranh tre cũng nhạt nhòa vàng tơ
Hãy
cho ta một tuổi thơ
Những
trưa ngóng mẹ mà mơ đợi quà
Cho
ta một gốc đa già
Một
bờ giếng đất để mà thương yêu
Hãy
cho ta những buổi chiều
Nghe
vi vu tiếng sáo diều của cha
Ngày
xưa mình ở ngoại thành
Có
chân trong đám học hành được khen
Một
lần ra phố làm quen
Mấy
tay bảo “tẩm” í en í ờ
Đến
hôm khảo thí giờ tờ
Lại
nghe họ bảo “gà mờ” gặp may
Cho
dù cũng cứ cầm tay
Vẫn
nham nhảm gọi: vào đây “cua đồng”
Chén
qua, chén lại lòng vòng
Mấy
ông bạn phố “đỏ còng” lăn quay…
Bẩy
mươi năm trở về đây
Vẫn
vi vu chất “dân cầy” vậy thôi
Mấy
ông “phó” mấy ông “bồi”
Bắt
tay mừng quá ôi ôi: “cua đồng”
Mắt
nhìn đã hết lạnh lùng:
Văn
chương hội thảo, cũng “khùng” vậy sao
Bên
ngoài khối kẻ ước ao
Bên
trong đâu biết sẹo “đào khắp lưng”
Da
cam, mụn nhọt đang mưng
“Chiếu
soi” mấy bận xem chừng chẳng xong
Chắc
là sắp sửa “đi tong”
Vẫn
cười, cười đủ mấy vòng … bắt tay
“Cua
đồng” vừa mới về đây
Bố
nào có dám cùng say thì vào
Em ơi thơ những ngày thường
Cứ
chân thành cứ yêu thương nối lời
Núi
non sông biển đất trời
Quê
hương tổ quốc ngàn đời mến yêu
Thơ
như làn gió trong chiều
Nâng
hồn ta với cánh diều bay cao
Cất
lên khúc hát xuân trào
Cất
lên muôn tiếng đồng bào mến thương
Chép
từ muôn vạn dặm đường
Chép
từ muôn nẻo chiến trường gian lao
Chép
từ đồng lúa xôn xao
Chép
từ giàn giáo tầng cao công trường
Em
ơi thơ những ngày thường
Ấm
lòng nhau bởi tình thương những chiều
TRẦN QUỐC CHẨN
Chẳng tìm thấy miếu đền
Nhà
xưa không còn nữa
Đôi trang ghi sự tích
Hỏi
thăm càng thêm phiền
Họ
đổi nhờ ban phúc
Vợ
gán theo lệnh truyền
Của
tiền đâu đến nỗi
Gia
môn đâu có hèn
Chẳng
hiểu vì sao cả
Toàn
là chuyện chép thôi
Muốn
tìm ra sự thực
Chỉ
thấy thời gian trôi
Lấy
vợ vua làm vợ
Lại
đẻ ra vợ vua
Chẳng
thể nào hiểu nổi
Ngài
là được hay thua
Nhà em ở cạnh nhà anh
Tuổi
thơ tôi cứ quẩn quanh đợi chờ
Anh
đi bộ đội bao giờ
Làm
tôi sưng đỏ hai bờ mi cong
Một
ngày tôi cũng vào trong
Thành
người chiến sĩ xung phong đắp đường
Hỏi
thăm khắp hết chiến trường
Vẫn
không tìm thấy người thương của mình
Bỗng
đâu tin đến thình lình
Anh
ra Đường Chín hy sinh mất rồi
Tưởng
đâu sập cả bầu trời
Tưởng
đâu tan hết cuộc đời thanh xuân
Thế
rồi em được ra quân
Đứng
bên mé cổng bao lần lặng im
Anh
cười như cứa vào tim
Chào
cô gái bé: con chim sẻ đồng
Sao
không thấy má em hồng
Vài
câu trêu ghẹo lòng vòng rồi ra
Giờ
đây còn mỗi mẹ già
Vẫn
trêu em nhận em là con dâu
Mười
năm lâu đã thật lâu
Tự
nhiên như gió từ đâu anh về
Bước
chân sao thấy nặng nề
Cánh
tay quân phục giắt về một bên
Chỉ
còn đôi mắt thân quen
Nét
tinh nghịch vẫn còn nguyên thuở nào
Đỡ
anh từng bước đi vào
Ôi
cô bé của năm nao …. vẫn còn
Lại sang tháng bẩy mưa ngâu
Cánh
đồng giờ đã trải mầu biếc xanh
Em
ngồi bên mái nhà gianh
Ngắm
về xa vắng tình anh năm nào
Em
chưa được cưới lần nào
Người
yêu của lính có bao chuyện buồn
Đợi
chờ thật đã héo mòn
Giờ
em thành gái không con không chồng
Sớm
mai vác cuốc ra đồng
Đêm
đêm lững thững ra sông đợi đò
Nhớ
năm nào cũng câu hò
“Anh
ra tiền tuyến em chờ được không
Cho
dù hết hạ sang đông
Người
yêu của lính em không sợ gì”
Anh đã viết như ngày nào đã viết
Để
vì em và cũng để vì anh
Đời
từng trải với nhiều chua chát
Những
câu từ chợt cũng mong manh.
Đã
lâu rồi em có nhớ về anh
Đêm
đông lạnh khói lò lên trắng xóa
Anh
tha thiết má kề bên má
Cái
hôn đầu em trao rõ là nhanh.
Có
niềm vui nào sau cuộc chiến tranh
Người
lính trở về quê hương yêu dấu
Quên
mất mát, hy sinh xương máu
Nhờ
một tình em bên mái nhà gianh.
Bốn
chục năm rồi em có nhớ về anh
Buồn
day dứt, chia ly năm ấy
Chỉ
gặp được nhau từ trên trang giấy
Với
đau buồn đôi mắt lệ vòng quanh.
Đêm
nay đây em có nhớ về anh
Câu
thơ viết thấm đầy chua chát
Ôi
đôi mắt cứ như còn khao khát
Bao
câu từ bay vút tận trời xanh.
(Trêu bà xã xệ)
Tôi gửi em về với mẹ em
Tôi gửi em về với mẹ em
Tóc
thưa, răng rụng, mắt kèm nhem
Chẳng
cần bao gói, hay chằng buộc
Chẳng
có bao bì, chẳng có tem.
Tôi
gửi em về với mẹ em
Lưng
còng, chân trẹo, dáng hom hem
Không
tiền, không bạc, không khăn áo
Lời
nói thì khem, giấy cũng khem.
Tôi
gửi em về với mẹ em
Tiễn
đưa lạnh giá tựa như kem
Chỉ
cho vừa đủ ba ngày chẵn
Đã
nhớ chưa nào… nhắc lại xem (!)
BÂNG KHUÂNG TAM ĐẢO
Ai đi “Tam Đảo Ngũ Hồ”
Câu ca xưa cũ đâu ngờ
vẫn đây
Bần thần mây vướng
trong mây
Áo em ướt đẫm bàn tay
của chàng
Ta nghe hơi ấm bên
nàng
Hương quê ứa ngọt tràn
sang môi hồng
Em trao hết cả nỗi
lòng
Trắng đêm nay với một
vòng tay ai
Mai rồi, mai những
ngày mai
Bâng khuâng Tam Đảo
cùng ai hẹn hò.
TÌNH YÊU TAM ĐẢO
Ta đi muôn bậc lên cao
Dáng ai thanh tú khuất
vào trong mây
Ta nghe văng vẳng đâu
đây
Tiếng chuông đền mẫu
thắp đầy khói mơ
Chập chùng sao giữa
hoang sơ
Núi non trải rộng vàng
tơ nắng chiều.
Mắt ai thăm thẳm bao
điều
Để cho anh phải đánh
liều làm quen
Ngập ngừng anh nắm tay
em
Môi ai thoang thoảng
như men rượu nồng
Rừng xanh ai cấy, ai
trồng
Bao la Tam Đảo ấm nồng
hương quê
Chỉ mong đón được em
về
Trái tim yêu mãi cận
kề cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét