(Kemerovo 2/9/1982)
Một chai rượu đế Bình Tây
Chia cho
mấy chục chén đầy chén vơi
Cách xa một
nửa khoảng trời
Nhớ về quốc
khánh ở nơi quê nhà.
(Iscôi 2/10/1982)
Sớm nay tuyết đã rơi rồi
Iscôi trắng
cả đất trời mênh mông
Quê nhà ta
có lạnh không?
Mạ chiêm
giữa giá, trời đông xót lòng
Bến Giác
hình như chỉ để mơ
Nào ai đã
gặp được bao giờ
Có không,
không có nào ai biết
Nên nỗi
trần gian vẫn cứ chờ.
Thiên chức trời ban khéo tự nhiên
Kẻ cao người thấp chẳng ưu phiền
Trăm năm
chỉ một lần dương giới
Chớ có loanh quanh với bạc tiền.
(Nhớ về
tướng quân Trần Khánh Dư)
Tiểu mãn đang về trắng cả sông
Nhạn Loan
Cổ Độ rộng mênh mông
Xà lan
ngược nước chờ lên bắc
Bè vó xuôi
dòng đợi xuống đông
Nắng muộn
vẫn vương trên bãi sậy
Sương chiều
đã phủ mé đồi thông
Thuyền ai
ẩn hiện vừa đi khuất
Để lại đôi
bờ nước trống không
Đến cửa
Huyền Thiên nắng đã nhòa
Khói trầm
ngào ngạt tỏa bay xa
Nền xưa
nắng đốt phơi son đỏ
Đường mới
mưa chan nổi đá già
Ngọc Đế mở
đường nơi Cảnh Giới
Phật Hoàng
dẫn lối chốn Ta Bà
Câu kinh
nhật tụng còn vang vọng
Ngàn ánh
sao bay trắng Nguyệt Hà.
Vài đống gạch non xếp chẳng đầy
Thành Phao
còn lại bấy nhiêu đây
Minh Hồ mấy
bận tan bờ bãi
Lê Mạc từng
phen nát cỏ cây
Sườn núi
quanh co làn khói phủ
Triền sông
mờ mịt đám sương dầy
Cánh đồng
làng Ngọc đang vào vụ
Rộn rã âm
vang tiếng máy cầy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét