THƠ VỀ MẸ
Thơ về mẹ viết hoài không đủ ý
Bao lời thương đời lấy cả rồi
Thơ về mẹ sáng ngời trang sách quý
Chỉ riêng mình con đọc được mà thôi.
Thơ về mẹ viết không có chữ
Giấy là tim, mực máu chảy vô hồi
Bao lời lẽ nối dài theo ý nghĩ
Đến khi nào cạn sạch thì thôi.
Thơ về mẹ không con nào viết nổi
Vì mẹ là thơ của muôn thơ
Bao nhiêu cũng chỉ là chẳng đủ
Mẹ đi rồi…con ước chỉ là mơ (!)
(Châu
Phong, Giao Tác, Đại Vĩ)
Có ba làng
Quậy ở Liên Hà
Thật khó
tìm ra mộ mẹ già
Sông ấy,
đường này, chừng có nhẽ...
Gò kia,
ruộng nọ, dáng như là...
Bốn lăm mẹ
trước đành về cõi (1945)
Lẻ tám con
nay cũng đã già (2008)
Làng mạc,
đất đai nhiều biến đổi
Mộ xưa
không nấm hỏi đâu mà...?
Chỉ còn có
gió heo may
Thổi vào
góc bếp làm cay mắt già
Chiều nào
một cháu một bà
Nửa niêu
cơm độn với cà kho tương
Tưởng đâu
đời lắm sắc hương
Các con
quên cả góc giường chuối khô
Quên con
đường nhỏ ngoại ô
Mái nhà
tranh đứng bên hồ cạn khênh
Một đời bà
mãi lênh đênh
Nuốt vào
tim những chông chênh ở đời
Mai sau con
lớn nên người
Nhớ về quê
để nghe lời heo may.
Mẹ chồng
tôi giống mẹ tôi,
Cũng lam
làm, cũng thương rồi rất
thương.
Chăm con
từ bữa cơm thường
Khi ở nhà,
lúc ra đường cũng chăm.
Băn khoăn
khi thấy kém ăn
Lo toan
khi thấy bước chân rã rời.
Mẹ chồng
tôi vốn ít lời
Bảo tôi
rằng “giống mẹ, thời ngày xưa
Rồi đây
trải những nắng mưa
Trăm công
ngàn việc hết trưa đến chiều.
Lo nhà
kinh tế hơi nghèo
Lo khi ít
việc chẳng đều tiền công
Khi đò
đầy, lúc chợ đông
Các con
còn bé mà chồng ở xa.
Lo cha mẹ
lúc tuổi già
Anh em
thưa vắng thật là cô đơn.
Lo khi
chưa rõ nguồn cơn
Không vừa
lòng, để giận hờn lẫn nhau”.
Tôi nhìn
ánh mắt lo âu
Tấm thân
gầy guộc, dãi dầu thời gian.
Chợt nghe
tiếng mẹ thở than:
“Kiếp đàn
bà, thật gian nan nhiều bề”
Tôi nghe,
lòng cũng tái tê
Thương
mình, thương mẹ đêm khuya bồi hồi.
“Mẹ ơi con
đã nghe rồi
Nỗi lòng
mẹ, với những lời mẹ khuyên”
Mẹ chồng
tôi vẫn dịu hiền:
“Con như
con gái, ruột liền cắt ra
Mai đây
con chính là ta
Hiểu lòng
mình để hiểu ra lòng người...”
Mẹ chồng
tôi khẽ mỉm cười
Nét thương
chắp lại, trao lời cho con.
Đất cũ mẹ cho chị bán rồi
Đành rằng
chỗ ấy của mình thôi
Vẫn còn
thấp thoáng tia nhòm ngó
Đã quyết
chia đều đến mọi nơi
Ngẫm mẹ xưa răn cầu nghĩa cả
Xem mình
nay học dám tình vơi
Chia chung
lấy thảo cho đều hết
Chắc việc
con làm mẹ cũng vui.
Tựa vào câu hát mẹ ru
Con đi
suốt những mùa thu sang hè.
Tựa vào cánh
võng bờ tre
Nghe câu
ru mẹ, mà se cả lòng.
Dẫu rằng chết
cũng nước trong
Thương con
cò vẫn mỏi mong một đời.
Mẹ cho ta đến
cõi người
Chỉ mong
bén rễ để rồi tươi xanh
Dẫu không lớn
gốc, rậm cành
Cũng là
một hạt để dành mai sau.
Mẹ ta đi vắng
đã lâu
Câu ru mẹ,
mãi thấm sâu đời cò.
(Quan
Đình 9/2007)
Rời xa xứ Bắc từ lâu
Gửi câu
Quan họ bên cầu gió đưa
Mảnh vườn thu
của ngày xưa
Một mình
mẹ với dư thừa đắng cay.
Đôi tàu lá
chuối lót tay
Một nùn
rơm chắn heo may lọt vào.
Ai mơ trời rộng
mây cao
Ta mơ tìm
thấy lối vào ngày xưa
Ai mơ khăn áo
đón đưa
Ta mơ ngửi
chút hơi thừa mẹ thôi.
Mơ
vòng tay mẹ làm nôi
Để con lần
nữa được ngồi vào trong.
Chợ chiều ai
đợi, ai mong
Một chim
cơm nắm trong lòng bàn tay
Tiền công dài
suốt một ngày
Không ăn
dành lại chút này cho con.
Mấy mươi năm
tưởng lớn khôn
Lạ sao vẫn
cứ trẻ con thuở nào
Ai mơ muôn điệu
thanh cao
Ta mơ tay
mẹ vỗ vào sau lưng.
Mẹ như chiếc bóng bay qua
Trong cơn
mưa giọt nước sa đuối tầm
Câu ca dao cũ
ướt đầm
Bao lo
toan cũng âm thầm theo đi
Trần gian đã
chẳng là chi
Còn mong
chăm chút được gì nữa đâu
Mai rồi trời
lại mưa mau
Để mai rồi
nữa càng đau, càng buồn
Mỗi lần nghe
gió mưa tuôn
Tưởng như
đôi cánh chuồn chuồn nặng thêm
Mẹ về tĩnh lặng
trong đêm
Vỗ vào
giấc ngủ bình yên mỗi ngày.
Tháng năm
lần lữa nổi trôi
Tấm tình
quê vẫn như sôi cõi lòng
Mẹ già tựa
cửa ngóng trông
Nắng trưa
trong vắt bên song lọt vào
Nhìn đôi
mắc võng năm nào
Áo nâu non
giữa ồn ào chợ đông
Nắm mồng
tơi nấu cua đồng
Bát cơm
gạo đỏ ai đong chợ chiều
Đất quê dù
vẫn cứ nghèo
Đầu làng
cuối xóm càng nhiều tình thân
Hôm nay
mới được về gần
Lối xưa lá
rụng bước chân bồi hồi
Quê hương
của mẹ đây rồi
Bạc phơ
mái rạ một đời mẹ xưa.
Mẹ ra đi giữa nắng trưa
Để lời ru,
tiếng võng đưa lại nhà
Để đàn cháu nhỏ
lệ nhoà
Cả cơ quan
xuống đồng xa tiễn người.
Bát cơm, quả
trứng ngậm ngùi
Mảnh khăn
xô trắng sụt sùi, héo hon
Tháng năm xưa
đã mỏi mòn
Con mơ mẹ,
mẹ mơ con cả đời.
Đơn côi giữa
đất giữa trời
Bâng
khuâng tiếng võng với lời mẹ ru.
Năm nay lại đến tháng ba
Thêm một lần nữa giỗ cha, mẹ rồi
Dòng sông bên lở, bên bồi
Chợt xanh hơn cả dưới trời mây xanh
Những chùm hoa gạo đỏ cành
Vỏ cây khô khốc bên thành cổ xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Khói hương trần trụi vẫn chưa kịp tàn
Chút quê xa nắng ngập tràn
Bước chân chầm chậm,tiếng đàn xa xôi
Tháng ba rồi cũng qua thôi
Ai ru tóc mẹ đêm người đi xa
Ai đun nước mới châm trà
Khẩu trầu xanh với cánh hoa màu hồng
Miếng vôi đủ mặn, đủ nồng
Để tươi đôi má giữa đồng lúa chiêm.
Đường về Tây Lạc xa thêm
Cả Châu Can cũng từng đêm gió lùa
Cũng cây gạo dưới sân chùa
Trổ hoa đỏ rực giữa mùa tháng ba.
Lâu lắm
chợt nhớ về cổ tích
Câu ru hời
man mác đêm khuya
Vòng tay
mẹ ôm trong giá lạnh
Giấc mơ
dài xanh mãi chiều kia.
Vừa mới
đó, đã nhoà bóng tối
Mẹ đi rồi
còn lại cô đơn
Trải cực
nhọc, khó khăn, vất vả
Những đêm
dài nhớ mẹ nhiều hơn.
Rồi mai
nữa ta thành cổ tích
Tán cây
che râm một khoảng trời
Ta càng
hiểu mẹ ta không mất
Vẫn vẹn
nguyên ở lại trong đời.
Ôi cổ
tích, lại chồng lên cổ tích
Luôn trong
ta tình mẹ ngày xưa
Mùa hạt
mới tay người gieo tiếp
Vòng tay
nào ôm những đêm mưa.
(Tặng mẹ thân yêu)
Chợ gạo vẫn còn ở đó
Mẹ làm
hàng xáo nuôi nhà.
Tối hết
nửa đêm, sáng tờ mờ đất
Lẻ loi,
một dáng thân già.
Hàng xáo
bây giờ không xay giã
Máy quay
phun hạt trắng ngần.
Dáng mẹ
nghiêng theo giàng cối
Tóc mây
ngày một trắng dần.
Hàng xáo
bây giờ chẳng còn gồng gánh
Xe đầy bao
trắng lao nhanh.
Đôi dép
lốp xưa mòn vẹt gót
Bước chân
già trên lối sỏi lạnh tanh.
Chợ còn
đó, mẹ thì đã mất
Hạt tấm
nuôi con, sàng sảy lựa ra
Cháo
loãng, người non vực bát
Sớm hôm mẹ
thức nuôi nhà.
Chợ
Me,4/2001
Mẹ nghèo
đói như bao người khác
Tấm áo
trên mình không có mà thay
Mảnh khăn
đội đầu chồng bao miếng vá
Bữa cơm
thường thay bằng rễ cỏ, cây
Mẹ nuôi ta
từ mầm thai bé nhỏ
Bằng con
trai, con hến bên sông
Lá rau dại
lưa thưa ngoài bãi
Bòn nhặt
từng ngày trong sương giá mùa
đông
Mẹ nuôi ta
bằng chút thức ăn ít ỏi
Trong mình
mẹ ta, ta lớn dần lên
Những gân
cốt, tóc tai, da thịt
Mọc ra từ
bao cơn đói triền miên
Trong giây
phút ta gặp trời, gặp đất
Gặp cả
đắng cay của mẹ giữa đời
Ngày u ám
và đêm lạnh ngắt
Cuộc xoay
vần, mưa muôn giọt mồ hôi
Đời những
tưởng mãi là tăm tối
Bỗng một
ngày xóm dưới làng trên
Màu cờ đỏ
đưa đường dẫn lối
Cách mạng
về, bao người đã vùng lên.
Rồi ta gặp
được bao điều lạ
Biết bao
vui trong giây phút đổi đời
Bao buồn
khổ từ nay rũ sạch
Để một lần
trở lại mới tinh khôi
Dù chưa có
thiên đường hạnh phúc
Mẹ ta xưa
mong ước cả đời
Nhưng đã
gặp những ngày no ấm
Ta đã là
ta trong dáng một con người
Thời gian
có nhoà đi dấu tích
Ngày xưa
của mẹ cũng rời xa
Nhưng ta
biết những gì có được
Tất cả đều
của mẹ cho ta.
Biết bao câu chữ ngọt ngào
Mẹ tôi đã hát ngày nào ru tôi
Tưởng như đã tắt lặn rồi
Bỗng đâu đêm ấy từng lời cất lên:
Hội làng vẫn mở tháng giêng
Để cho trai gái khắp miền tìm nhau
Vui sao câu hát mời trầu
Lạ sao câu ví mở đầu đêm xuân
Nặng lòng thay điệu trống quân
Sang câu cò lả nối vần giao duyên
Thế rồi giã hội xuống thuyền
Người về xứ Bắc người lên xứ Đoài.
Mẹ tôi đi suốt cuộc đời
Chẳng quên câu hát của thời ngày xưa.
Những chiều, trĩu nặng mây mưa
Băn khoăn mãi tự ngày xưa đến giờ
Hôm nay tôi mới trở về
Đi tìm câu hát hội hè năm nao
Giải lưng xanh, mảnh yếm đào
Người ơi câu hát ngày nào còn không?
Nén trầm theo ngọn gió đông
Người ơi câu hát bên sông đã về.
(Tặng các
bà mẹ có con là liệt sĩ)
Khi tôi ra
mặt trận mẹ không dám khóc
Sợ con
buồn rồi mẹ lại buồn thêm
Mẹ khẽ vén
lại tấm khăn buộc tóc
Có ai ngờ
trắng hết chỉ một đêm
Mẹ dặn dò,
rồi lại dặn dò thêm
Việc non
nước với con là nghĩa vụ
Dù gian
khó phải kiên gan bám trụ
Đánh quân
thù cả nước đã không lui…
Hãy thương
ta để cho mẹ ta vui
Bởi của mẹ
cái gì cũng quý
Và hãy
giữ, dù chỉ là một tý
Chút thịt
xương mẹ gửi gấm vào ta
Đừng bao
giờ tùy tiện xa hoa
Thịt xương
mẹ mà ta đang giữ
Chín tháng
hoài thai, một ngày ở cữ
Mẹ vui
cùng con, mẹ sống cùng con
Ta biết ta
còn nợ với nước non
Không thể
vì mình, cân đong nặng nhẹ
Và như thế
nỗi buồn của mẹ
Đã bao
lần, các con đã từng quên
Ngày trở
về, da thịt chẳng vẹn nguyên
Mẹ chợt
khóc, nắn sờ từng chỗ một
Trên gò
má, nước mắt lăn từng giọt
Bao anh em
trong xóm đã không về…
Khi con đi
cũng chỉ một lời thề
Hiến xương
máu để mong ngày độc lập
Đem cuộc
sống vô cùng cao đẹp
Tặng cho
đời bằng chính sự hy sinh
Con trở
về, lòng vẫn đinh ninh
Xương
thịt, tâm hồn đã dành cho đất nước
Ngày mai
tới chẳng thể nào dừng bước
Mẹ có buồn
… khi con mẹ đã hy sinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét