Tổng số lượt xem trang

22/11/2015

HẢI DƯƠNG THI KHÚC

CÔN SƠN CẢM TÁC

Lâu lắm, mới về chùa cũ
Hội qua rồi, khách vẫn còn đông
Núi mọc thêm cây, chùa thêm nhà mới
Lối xưa vi vút rừng thông.

Bên tai thoảng tiếng chuông, tiếng mõ
Nắng chiều, soi bậc đá hao gầy
Màu quỳ cháy ánh đèn rực rỡ
Khói hương cầu xoa mắt mãi còn cay.

Trên đá có bao điều giảng giải
Mấy ai đọc được chữ ngày xưa
Mẩu huyền thoại Huyền Trang, Điểm Bích
Mãi mơ hồ sau tấm mành thưa

Ai đã dựng giữa nơi hoang phế
Một vùng hư ảo huyền vi
Cho trần thế thành nơi cực lạc
Để bao người khao khát đến rồi đi…

VỀ THANH MAI

(Thanh Mai tháng 5 năm 1997)

Thế rồi cũng một lần tìm đến
Cõi trần gian những nhận cùng cho
Vòng tràng hạt không đầu, không cuối
Cuộc luân hồi ai đó mãi giằng co.

Vũ trụ vốn chẳng hề bé nhỏ
Quãng đường xa, đi mãi càng xa
Ai tìm thấy nơi nào hạnh phúc
Dắt cho đời theo đó mà ra.

Người xưa cất chùa về nơi ấy
Giữa rừng già, dốc ngược lên cao
Miền quả phúc ai kia giấu kín
Áo cà sa vàng lối đi vào.

Khép lại một vòng, nơi danh thắng
Bâng khuâng, làng xóm xa mờ
Chiều tan loãng cuốn theo bóng nắng
Nhuộm hoàng hôn dần tím bên chùa.

DÂNG LỄ CHÙA LÀNG

(Hội chùa Thuỷ tháng 11 năm 2009)

Chùa làng chật những người đi lễ
Tam bảo nhoà h­­ương bao lớp vàng son
Bao kiếp đư­ờng tu ai đã trải
Mộng nào hơn khi quả phúc vuông tròn.

Nào đâu những trầm luân bể khổ
Những oan khiên, cơ nhỡ rối bời
Những khốn khó, giữa nơi trần thế
Hãy về đây cầu một đôi lời.

Muôn kiếp qua rồi nào ai biết đ­­ược
Giờ đây chỉ một kiếp này thôi
Cuộc trần thế tự do hạnh phúc
Phật từ bi độ đến cõi ta rồi.

Xin cho mỗi trẻ già, trai gái
Khắp trăm miền với những ­ước mơ
Cuộc sinh kế no cơm, ấm áo
Và đời riêng phận đẹp, duyên ư­­a.

Xin cho với quê hư­ơng, đất nư­ớc
Muôn năm sau nguyên vẹn, bình yên
Cuộc đổi mới càng thêm bền vững
Mỗi ngày qua giầu đẹp hơn lên.

Về đây với hội chùa, hội xóm
Một tuần h­ương thơm ngát bay xa
Nơi cửa Phật cúi đầu làm lễ
Giữa muôn ngư­ời, tĩnh lặng một hồn ta.

THƯƠNG NGƯỜI CHỊU MỆNH

(Đền Nguyễn Trãi tháng 8 năm 2013)

Vào đền tìm đất tìm trời
Mà sao chẳng thấy dáng người nơi đâu
Một anh hùng đủ tóc râu
Một thuyền quyên để bên lầu vắng không
Rửa oan là rửa cho chồng
Tấm thân bồ liễu thì không thấy gì
Câu thơ cái thuở xuân thì
Phải đâu truyền tụng chỉ vì mua vui
Đã không miếng ngọt miếng bùi
Cô đơn chịu mệnh ngậm ngùi ra đi

XUÂN THƠ

Ta đi trong bụi mưa xuân
Heo may sót lại lạnh dần sớm mai
Công trường, nhà máy nối dài
Cánh đồng quê, lúa bồi hồi bén chân
Mải tìm câu chữ cho xuân
Bỗng đâu chọn được đôi vần cho thơ
Chí Linh ơi, tự bao giờ
Đã trong xuân đã trong thơ ngàn đời...
Năm nay lên thị xã rồi
Phố phường đồng ruộng bồi hồi vào xuân (!)

VỀ PHẢ LẠI

(Ngấu hứng cùng bài Sông Lấp 9/2010)

Trở về Phả Lại quê ta
Tìm con phà đã trôi xa thuở nào
Đâu rồi lối ngược Đồi Cao
Bóng xanh áo thợ ồn ào vào ca.
Ánh đèn đêm thắp sáng loà
Mảnh trăng rơi xuống bên bờ Cảng Than
Phố quê cười nói ríu ran
Tầu xe rộn rã ngập tràn nơi đây
Dạt dào gió cuốn mây bay
Lối xưa Hoà Lạc* ở đây khác rồi.
­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­__________________________
* Tên phố trước khi xây nhà máy điện

(Côn Sơn 2008)

Đến Thạch Bàn của ngày xưa
Lắng âm thanh cũ nhặt thưa dội về
Suối mùa đông nước cạn khê
Lối mòn chen chúc đá kê đứng nằm
Đã qua gần sáu trăm năm
Vẫn vang vọng tiếng thơ ngâm não nề
Nền xưa hoang vắng tái tê
Đá xưa còn tỏ câu thề nước non
Trí nhân ơi một lối mòn
“Đã may đến thế rồi còn không may”
Giặc ngoài người trị thẳng tay
Giặc trong ai đó đứng ngây để nhìn
Thạch Bàn ơi hãy lặng im
Viết câu thơ mới đi tìm người xưa.

(Văn An tháng giêng năm 2006)

Năm nay con đến giỗ thầy
Đền đài vừa mới dựng xây lại rồi.
Ngẫm xưa lều cỏ bên đồi
Cô đơn giữ đạo cho đời mà đau.
Một ông vua... chẳng dễ đâu
Dám theo thầy, để đối đầu các quan.
Huống gì tàn ác gian tham
Có cam tâm để ngài làm thế không(?)
Thương thầy dâng sớ mất công
Một thầy xin, một trò không nhận lời.
Chắp tay con vái tạ Người
Mong thầy nghe thấu đôi lời cầu xin
Cầu cho giữ trọn niềm tin
Cầu cho non nước bình yên lâu dài.

THĂM ĐỀN THẦY
(Văn An tháng 12 năm 1983)

Chiều nay con đến nhà thầy
Trơ vơ sỏi đá, cỏ cây rậm rì
Rẽ gai lấy lối con đi
Tìm xem Giếng Ngọc, Miết Trì[1] ở đâu.
Tr­ường xư­a nền đá dãi dầu
Một ngôi nhà nhỏ nhạt màu khói hư­ơng.
Phải vì Ng­ười giữ c­ương th­ường
Lấy điều giản dị nhún nh­ường vậy sao.
Hay vì thầy đã cất cao
Lời trung liệt để chạm vào thần oai
Sớ thầy động đến những ai
Mà nơi thờ cúng bỏ hoài gió sư­ơng.
Con xin thắp một tuần h­ương
Mong thầy đại xá thập ph­ương còn nghèo.
Mai sau non nư­ớc mạnh giầu
Đền thầy sẽ lại có lầu, có sân.
Mỗi năm con đến một lần
Dâng thầy một nén hư­ơng trầm lên mây.
Th­ưa thầy con nguyện theo thầy
Cho dù lở đất long cây không rời
Bâng khuâng một cảnh, một ngư­ời
Heo may lồng lộng thổi hoài chiều đông.

(Cổ Thành tháng 3 năm 2008)

     Ai kia gươm giáo xông pha
Ngưòi trong lịch sử chỉ là áo cơm
     Lặng thầm đi giữa củi rơm
Vẫn trung trinh vẫn thảo thơm đủ đầy
     Bến Chiền trần trụi hao gầy
Tựa sườn đê một chút này nhỏ thôi
     Khói hương ngào ngạt chơi vơi
Gói bên trong Gốm một thời đã qua.

Bỗng đâu lá rụng hoa rơi
Bỗng đâu ngọc đá một thời nát tan
Bỗng đâu dậy đất hàm oan
Bỗng đâu máu đỏ dương gian ngập đầy
Ơi người bán chiếu Hồ Tây
Câu thơ ướm hỏi chứa đầy vấn vương
Trách chi nguyệt thẹn hoa nhường
Thâm cung hẹp lối đành vương luỵ đời
Dạy bao nhân nghĩa cho người
Còn mình đành để đất trời ghét ghen
Trách chi phẩm đỏ, tay hèn
Làm sao tránh được trắng đen ẩn hình
Những là oan khuất phận mình
Một loài rắn trắng tuyệt tình đáng thương
Một tay thí nghịch bạo cường
Một thân mệnh phụ ví phường nguyệt hoa.
Mấy ai hiểu được cho bà
Đành gieo đôi vận kết hoa dâng người
Chiều Côn Sơn vạn tiếng cười
Mênh mông hoa nắng một trời gió đông..

(Chùa Hun Côn Sơn xuân 2011)

Ai hun khói giữa rừng sâu
Những hầm than nguội lừ lâu bên rào
Mũ cánh chuồn, áo cẩm bào
Cất vào đâu để đi vào tuyết sương
Câu thơ nhân ái, yêu thương
Hùng tâm tráng khí vô thường còn đây
Nghe đàn suối, uống rượu cây
Sân rêu, giường đá gượng khuây nỗi niềm
Bỏ đằng sau những tị hiềm
Để quay trở lại mà phiền lụy thân
Nỗi đau đâu chỉ một lần
Công cao lộc hậu, phúc phần chẳng qua…
Oan khiên đâu dễ tìm ra
Đời bưng mặt trống, lớp da công hầu
Ai hun khói giữa rừng sâu
Sáu trăm năm chửa nhạt mầu bi thương.

DÂNG HƯƠNG ĐỀN KIẾP BẠC
(Đền Kiếp Bạc tháng 2 năm 1986)

Đầu xuân con đến dâng hương
Xe đi suốt một quãng đường loanh quanh
Dốc lên, hố xuống gập ghềnh
Bờ đê con chạch chênh vênh hiểm nghèo
Rặng tre, bến nước lèo tèo
Tường vôi loang lổ, phong rêu lờ mờ
Dòng sông, bờ bãi vật vờ
Bụi đường ngập ngụa, con đò  ngửa nghiêng
Ngập chìm trong khí thiêng liêng
Chuyện xưa càng nặng sâu thêm nỗi niềm.

(Đền Kiếp Bạc tháng 9 năm 1986)

Con về trẩy hội đền người
Chang chang nắng đổ, một trời như nêm
Quán hàng áp sát hai bên
Phường chèo, gánh xiếc rền rền đinh tai
Khói hương mù mịt trong ngoài
Chen vai thích cánh người người vào ra
Miệng cầu tay vái  hít... hà..!
Đua nhau khấn khứa cùng là cầu xin
Giữa nơi cảnh phật, cảnh tiên
Lòng phàm nặng trĩu cơ duyên nhường này

(Côn Sơn tháng 2 năm 1985)

Bàn cờ xưa cất đâu rồi
Chỉ còn trơ lại mặt đồi bỏ hoang
Cỏ cây đất đá ngổn ngang
Tiên đâu chẳng thấy, cơ man là người
Bên tai rộn rã tiếng cười
Khói mây này có từ hồi nào đây
Ngước lên trời thấy gần thay
Dang tay ôm một đám mây vào lòng
Bóng xanh cao thấp chập chùng
Xa xa non nước hoà cùng vào thơ

Chiếc mâm gỗ cũ còn đây
Bữa trưa của Bác một ngày năm xưa[2]
Thương dân biết mấy cho vừa
Cái ăn cái mặc vẫn chưa đủ đầy
Nắm cơm mang sẵn trong ngày
Tấm lòng lãnh tụ thấm đầy nghĩa nhân
Năm mươi năm đã đến gần
Bức hình của Bác ân cần trên tay
Côn Sơn ơi tháng năm này
Vẫn nguyên kỷ niệm những ngày xa xôi
Nền xưa còn dấu Bác ngồi
Nắm cơm, mâm gỗ một thời còn đây.

(Tặng Ngọc Sơn nhân tết trồng cây 2009)

Bác chưa kịp đến nơi đây
Mà như thấy Bác ươm cây bên đồi
Trồng cây cùng với trồng người[3]
Vẫn âm vang giữa đất trời quê ta
Có bao nhiêu những gốc đa
Bàn tay Bác tưới xoè ra muôn dòng
Hương xuân xanh đến khôn cùng
Chính là nhờ Bác bảo trồng thêm cây
Xa Người bốn chục năm nay
Ngọc Sơn vẫn nhớ trồng cây Bác Hồ.

Bác Hồ về với Hải Dương
Sách thơm[4] ai chép thân thương thật nhiều.
Từ trên mảnh đất quê nghèo
Có bao việc đã làm theo lời Người.
Bàn chân guồng nước dưới trời[5]
Bàn tay xoa bụi đọc lời bia xưa
Nắm cơm giữa một bữa trưa
Hương thơm giống vải Người đưa về trồng.
Vết chân Người lội trên đồng
Một thân lúa cũng nặng lòng vì dân
Gặp Người chỉ thấy ân cần
Rõ là ruột thịt người thân trong nhà.
Sách thơm kể chuyện Cha già
Mỗi trang là một bài ca tình đời.

VỀ VỚI BÌNH GIANG

Lại về dự hội với Bình Giang
Chúc thọ xuân vui khắp cả làng
Đường xá giao thông giờ rộng rãi
Phố phường nhà cửa đã thênh thang
Đông thương lắm lúc chờ người đến
Đoài nhớ nhiều khi đợi bạn sang
Vui chuyện kể về nơi chốn cũ
Giờ đây quê mới đã khang trang

ĐỀN NGUYỄN TRÃI

Một dải đền thiêng giữa đại ngàn
Tế văn bài vị ngự trên ban
Một thiên tuyệt bút còn thơm mực
Muôn ngọn trầm hương khói tỏa lan
Bãi Đá tỏ mờ hình bóng hạc
Bàn Cờ ẩn hiện dáng thanh quan
Dẫu cho máu đỏ chan trên đất
Nước vẫn yên bình giặc đã tan

XUÂN PHẢ LẠI

Heo may đã tạnh cuối trời xa
Nắng mới soi lên vạn mái nhà
Thạch Thuỷ quất vàng mời khách tới
Thành Phao đào đỏ đón người qua
Trẻ thơ hăm hở đi chơi tết      
Phụ lão thong dong đến hội già
Phả Lại sang xuân vui rộn rã
Phố xưa đổi mới chẳng ai ngờ

TÌM DẤU NHẠN LOAN

(Nhân Huệ mùa nước mới)

Tìm dấu Nhạn Loan dưới nắng hè
Dòng sông mùa lũ nước vàng hoe
Tinh kỳ chẳng thấy giăng trên bãi
Thuyền chiến không còn đậu dưới khe
Nhà cửa mới làm vôi trắng toát
Vườn cây vừa tạo quả xanh lè
Bến thuyền ngày ấy không còn nữa
Làng xóm yên bình dưới bóng tre

CHÍ LINH MÃI NGUYÊN XANH

Một vùng đồi núi đẹp như tranh
Tụ hội bao nhiêu chuyện tốt lành
Phả Lại Lục Đầu từng nức tiếng
Côn Sơn Kiếp Bạc đã vang danh
Muôn nơi tụ hội gom công đức
Khắp xứ chia nhau sức tạo thành
Nhân kiệt địa linh chừng đã mở
Một vùng hoa cỏ mãi nguyên xanh

GIÓ THƠM VƯƠNG

Chiều xuân đi hội với người thương
Khách đến xôn xao mọi nẻo đường
Vách đá Kỳ Lân mưa thấm lạnh
Rừng thông nảy lộc gió đưa hương
Đào hồng khép nụ phơi trong nắng
Cúc tím xòe hoa đọng dưới sương
Mắt biếc lướt sang vai áo mỏng
Tóc mây chợt xổ gió thơm vương

DU XUÂN QUÝ TỴ

Mặt hồ gợn sóng tím trong sương
Cây trái xum xuê kín phố phường
Rừng vải đơm hoa soi đáy nước
Vườn na nảy nụ khắp đồi nương
Vầng mây lờ lững xanh triền núi
Bóng nắng chăng tơ tím mặt đường
Lữ khách du xuân vừa cập bến
Đào mai nở rộ ngát mùi hương

NHẮC LỜI HẸN CŨ

Ngư­ời về Phả Lại với ta chăng
Lầu gác giờ đây kín mặt bằng
Chợ đến Thành Phao hoa chặt lối
Phố về Thạch Thuỷ điện che trăng
Đồi xư­a đá sỏi xanh toàn vải
Làng cũ tranh tre đỏ những tầng
Lời hẹn năm nào ai có nhớ
Ng­ười về Phả Lại với ta chăng.

SÓNG LỤC ĐẦU

Một dải mênh mông sóng Lục Đầu
Sáu dòng trong đục chảy vào nhau
Lênh đênh dưới bến dăm thuyền cá
Thấp thoáng trên sông một nhịp cầu
Thuỷ trận năm xưa không thấy nữa
Chiến thuyền thuở ấy cất về đâu
Mấy ai biết được ngàn năm trước
Máu giặc loang trên sóng đỏ ngầu

BÌNH DƯƠNG VÀO HẠ

Vừa mới qua xuân đã hạ rồi
Khắp vùng nắng nóng tựa như sôi
Đôi con máy gặt vừa mới sắm
Mấy chiếc công nông đã sửa rồi
Lúa chín rải vàng trên mặt ruộng
Ngô già nhuộm đỏ cuối chân đồi
Mùa về cứ ngỡ như vào hội
Làng xóm hân hoan nở nụ cười

XUÂN CHIỀU

Từ chiều xuân ấy mãi tơ vương
Nào có xa chi nửa dặm trường
Xóm Lác người thưa mưa thấm áo
Sông Cầu bến vắng nắng soi gương
Bao cồn cát trắng phơi ngoài bãi
Mấy dãy keo xanh kín mặt đường
Làng cũ tranh tre không thấy nữa
Nhà tầng san sát dưới màn sương
Gió chiều xô dạt lá sầu đông
Người cũ hình như đã lấy chồng
Bốn góc mái đình dường trĩu nặng
Một vành giếng đất cũng mênh mông
Nắng vàng ai rải đầy trên bãi
Mây trắng ai phơi kín cả đồng
Cúc dại trổ hoa bên cánh cổng
Có còn ai đó đón ta không

Phượng lân giờ đã chẳng còn bay
Núi vẫn linh thiêng bởi đức thầy
Son Giếng đỏ tươi thành dựng đó
Miết Trì xanh mướt cỏ giăng đầy
Bia xưa hiện rõ lời trung liệt
Đền mới suy tôn đạo nghĩa dày
Thất trảm sớ văn trùm khí phách
Tưởng như còn vọng mãi nơi này

Huyện cũ giờ lên thị xã rồi
Phố phường ngày một mới tinh khôi
Đâu trường đại học trao tri thức
Nọ viện đa khoa giúp cứu người
Phố xá mở mang đường rộng rãi
Xóm thôn đổi mới chợ vui tươi
Địa linh muôn thuở lưu danh tiếng
Nhân kiệt ngàn năm mãi rạng ngời 

Đền xưa yên lặng dưới vòm cây
Mái ngói rêu phong lá phủ dầy
Cỏ biếc lan quanh bờ đá mỏng
Cành lim phủ kín bậc hiên gầy
Đôi dòng lịch sử in trên bảng
Mấy cuốn văn thơ để trước quầy
Ngàn vạn gái trai về rước hội
Tưởng mùa xuân cũ lại về đây.

Vui chân trở lại với Văn An
Đồi đá năm xưa nắng ngập tràn
Trên đỉnh chòm thông reo lướt thướt
Dưới chân nước suối chảy lan man
Đền xây ngói mới tươi màu tía
Cầu đá lan can đứng xếp hàng
Muôn cảnh hiện ra ngay trước mắt
Đền thầy giờ cũng đã khang trang

(Hoạ thơ Nguyễn Tam Kỳ)

Thị trấn thanh xuân mới buổi nào
Thời gian thấm thoắt có là bao
Bước chân đi tới đường thêm rộng
Ánh mắt nhìn sang phố đã cao
Chợ mới hàng lên dòng cuộn chảy
Trường vui trẻ đến sóng sôi ào
Ba mươi năm ấy miền quê núi
Rực cháy huy hoàng một ánh sao.

Chúc cho Thanh Miện mãi tươi thơ
Truyền tụng danh thơm khắp bến bờ
Nam, Bắc* hai miền luôn rực sáng
Tùng, Giang* đôi xứ chẳng phai mờ
Đạo người nền nã luôn yêu quý
Thế đất thanh tao mãi phụng thờ
Tiếp bước người xưa luôn cố gắng
Dựng xây quê lúa thắm sao cờ.

Sớm nay nắng ấm đã về đây
Đồng đất miên man những sá cầy
Mạ rắc trong năm vừa đủ tuổi
Đất bừa giáp tết kịp trang lầy
Ruộng Phao nước xuống chan bờ thửa
Đồng Thuỷ mạ về đã mọc dầy
Chính phủ gửi cho nguồn giống mới
Mùa sau lúa tốt vạn kho đầy

Qua thăm Thanh Miện giữa ban mai
Đồng lúa xanh tơ suốt dặm dài
Phù Tải gọi người se đất gốm
Ngũ Hùng* mời khách nối thừng quai
Đại vương Nguyễn Phục** danh càng tỏ
Bảng nhãn Đỗ Uông đạo chẳng phai
Đến hội vui thơ nâng chén chúc
Cùng nhau tiếp bước mở tương lai.

Hào khí Đông A rực lửa hồng
Một thời oanh liệt của cha ông
Bình Than khai hội bàn mưu kế
Vạn Kiếp dàn quân lập chiến công
Cự Nguyệt thây thù phơi kín đất
Bạch Đằng xác giặc nổi đầy sông
Ngàn năm danh tiếng còn vang mãi
Hào khí Đông A rực lửa hồng

T­ướng lĩnh thư­ơng nhân chỉ một ông
Nửa thì t­ư lợi nửa thì công
Bến Triền còn đó đền còn đó
Chứng cứ thì không án cũng không
Câu chuyện lư­u truyền chư­a chắc đúng
Đôi dòng chép lại khó mà thông
Quân l­ương, hàng hoá đâu là thực
Ai có tinh tư­ờng giảng hộ ông.

Trèo lên đỉnh núi lúc tinh mơ
Bậc đá quanh co suốt cả giờ
Lầu gác chông chênh chừng mới dựng
Đất bằng tĩnh tại vẫn nguyên sơ
Bàn cờ thời cuộc bia còn rõ
Câu chuyện trăm năm khói phủ mờ
Tích cũ gợi lòng v­ương vẫn mãi
Nỗi niềm tâm sự chép thành thơ.

Kiếp Bạc chiều nay mở hội xuân
Đền Ngài rộn rã tiếng chuông ngân
Binh th­­ư yếu lư­­ợc bàn m­ư­u kế
Hịch t­­ướng sĩ văn giục tiến quân
Uy dũng ba phen truy đuổi giặc
Thuỷ chung một ý giúp an dân
Ngàn năm sáng mãi g­­ương oanh liệt
Non n­ư­ớc tôn vinh Đức Thánh Trần.

HẢI DƯƠNG LỊCH SỬ
Đò Chanh nổi tiếng bánh gai
Thuý Lâm gốc vải nối dài muôn quê
Mao Điền mấy chục ông Nghè
Chí Linh bát cổ câu vè đã thông
Lục Đầu nối sáu nguồn sông
Một vùng lịch sử tỉnh Đông đẹp giầu

Núi Phượng chiều nay đỏ sắc cờ
Trường xưa hoa nở trò đang đợi
Điện mới thông reo khách vẫn chờ
Sửa đức can người lo vận hội
Khơi nguồn dạy trẻ tạo duyên cơ
Bên tường vẫn đó dòng xuân cảm
Đạo thánh gieo mầm vạn tứ thơ

        
Về đây với miền quê Phả Lại
Quãng thời gian có ngắn gì đâu
Ta chợt hiểu những điều thân thuộc
Có trong hồn ta đã từ lâu.

Mùa trăng mới nhớ về bến cũ
Chuyến phà đêm thao thiết đợi người
Vư­ờn vải mới đang dần khép tán
Khắp quê ta xanh đất, xanh trời.

Thành Cổ vẫn còn đang in dấu
Sáu dòng sông trong đục hoà chung
Chuông đền Khổng gõ ngàn năm cũ
Thái Bình ơi xanh đến vô cùng.

Câu hát ví dội vào tĩnh lặng
Xóm làng vui với những mùa về
Hạt no ấm chất đầy sân nắng
Mắt ai cười tươi rói chiều quê.

Bạt đồi đá ta xây nhà máy
Chặn dòng sâu ta dựng chân cầu
Mở công nghiệp cho ngày mai đến
Hẹn cùng ta đi trước đón đầu.

Đất đổi mới, cuộc đời cũng mới
Mở lòng ra đón buổi bình minh
Mơ muôn thủa bây giờ đã tới
Phả lại ơi chan chứa bao tình.


Nguồn sáng khắp một vùng duyên hải
Chiếu soi lên phường phố, xóm thôn
Hải Dương đó quê ta một dải
Đã thân thương như máu, như hồn

Đất quê ta ai qua không nhớ
Bánh đậu, bánh gai làm cỗ cầu duyên
Thơm hương giữa muôn màu ngô lúa
Một miền sông trên bến, dưới thuyền

Từ lâu đã vang danh tứ trấn
Chiếng chèo Đông bao lớp nối nhau
Gốc vải tổ chia cho muôn ngả
Trái tình yêu tươi đỏ sắc màu

Dòng văn hoá truyền lưu vẫn mở
Đất ngàn năm văn hiến rạng ngời
Làng tiến sĩ khởi từ nơi ấy
Mao Điền xưa, còn đến muôn đời

Ta về với Côn Sơn, Kiếp Bạc
Với ngàn năm hoa lá cỏ cây
Đất thượng võ con Hồng, cháu Lạc
Dấu anh hùng nay vẫn còn đây

Xưa đánh giặc hiên ngang dũng cảm
Ngàn vạn người ra trận lập công
Người ở lại giữ làng, giữ đất
Tiền tuyến, hậu phương son sắt một lòng

Đất mở hội, lòng người mở hội
Dẫu bao ngày giông bão nắng mưa
Nơi quê ấy bao nhiêu hứa hẹn
Những chiến công so mấy cho vừa

Hải Dương đó như người chiến sĩ
Khoác súng lên vai ra trận năm nào
Mở công nghiệp hôm nay đổi mới
Sáu nguồn sông hoà sóng dâng trào.

(Thành cổ Phao Sơn 6/2008)

Bờ thành cũ không còn gì nữa
Một cái tên truyền miệng thôi mà
Ai biết được thấp cao rộng hẹp
Giữa vô vàn thay đổi từng qua
Chỉ còn lại một vùng cằn cỗi
Đất bạc màu với những cành cây
Giữa gai góc đồi hoang cỏ rối
Nắng vô tình vứt lửa vào đây.
Dù không thể ngắm nhìn bằng mắt
Vẫn lắng sâu vào tận trong tim
Để sau trước thấy về xa tắp
Giữa mơ hồ và giữa lặng im.
Cho dẫu chẳng tìm ra thành nữa
Giữa muôn vàn thời đại chồng lên
Bờ thành cũ mãi không thể mất
Trong lòng ta thành vẫn còn nguyên
                                                         
(Thăm đền vua Lê Đại Hành)

Mái đền mới, sắc tươi hồng
Uốn cong mũi ngói lượn vòng lên mây
Mặt đồi nằm dưới vòm cây
Còn in dấu của những ngày xa xưa.
Một làn mưa mỏng chăng tơ
Dấu xuân bất chợt ngẩn ngơ cõi lòng
Ngàn năm rồi bãi đất không
Bóng ai đi đó bên đồng lúa xanh.
Một trời sương khói mong manh
Bước chân du khách dạo quanh mé đồi
Hành Cung xưa lặn đâu rồi
Tiếng quân reo của một thời đã qua.
Một miền quê mới bao la
Tường xây, nhà gác trải ra khắp vùng
Đơn sơ một khối tượng đồng
Đôi dòng lược sử hào hùng mở ra
Một vương triều! Một sơn hà!
Từ bao năm cũ vậy mà vẫn đây…
Trở về An Lạc sớm nay
Tưởng ngàn năm cũ cũng quay trở về.

(Tặng CLB NCT Ngọc Sơn 19/5/2009)

          Ngọc Sơn có tự lâu rồi
Một vùng đất bãi xa bồi còn đây
          Giọt mồ hôi ướt luống cày
Bát cơm vất vả bao ngày đầy vơi
          Nắng mưa dài hết một đời
Thấm vào câu hát bồi hồi trong tim
          Vẫn mơ quê một giầu lên
Vẫn mong làng xóm vẹn nguyên tình người
          Mái tranh xưa đã hết rồi
Nhà xây vời vợi mây trời tầng cao
          Câu cải lương tự thuở nào
Vẫn xanh tươi, vẫn ngọt ngào đắm say
         Như tình ai mãi đong đầy
Bãi Bông xưa những hao gầy mỏi mong
         Cho ta gửi chút tơ lòng
Vào lời ca ấy hoà cùng với ai
         Cho tình quê mãi nối dài
Thắp lên ánh sáng muôn đời Ngọc Sơn.





[1]Những quần thể thuộc khu di tích đền Chu An
[2] .Chiếc mâm gỗ Bác dùng cơm trưa khi về Hải Dương
[3] Dựa theo lời Bác nói về Tết trồng cây
[4] Sách Bác Hồ với Hải Dương, Hải Dương với Bác Hồ
[5] Viết theo chuyện kể Bác Hồ về thăm Hải Dương

Không có nhận xét nào: