Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

QUA NHỮNG MIỀN QUÊ

THƯ (Họa thơ Nguyễn Thị Kim Tuyên) Bất chợt nao lòng nhớ mẹ cha Anh em cách trở bạn bè xa Tàn đêm mòn mỏi chờ sao rụng Trọn sáng âm thầm đợi nắng pha Bến giác chập chờn trăng hạ sáng Đường thơ khấp khểnh gió thu lòa Cù lao chín chữ sao quên được Ai đó vương tình trong mắt ta. CHÍ LINH MÃI NGUYÊN XANH Một vùng đồi núi đẹp như tranh Tụ hội bao nhiêu chuyện tốt lành Phả Lại, Lục Đầu từng nức tiếng Côn Sơn, Kiếp Bạc đã vang danh Muôn nơi tụ hội gom công đức Khắp xứ chia nhau sức tạo thành Nhân kiệt địa linh chừng đã mở Chí Linh muôn thuở mãi nguyên xanh KINH BẮC Qua phà Đồng Việt một chiều xuân Kinh Bắc thì ra cũng rất gần Ruộng lúa trải dài liền một thửa Vườn hoa san sát nối chung sân Nhà xưa vời vợi vươn cao nữa Ngõ cũ thênh thang mở rộng dần Chắc hẳn mai đây còn đổi khác Hơn nhau gấp đến bốn năm phần BẮC GIANG Trở lại Bắc Giang buổi sáng nay Đất xưa có dịp được phô bày Vành đai Như Nguyệt ngăn quân Bắc Đồn cứ Phồn X...