THƯƠNG NGƯỜI
CHỊU MỆNH
(Kính dâng Thái Hậu
Dương Vân Nga)
Chưa
tàn đâu ngọn cờ lau
Mười
hai xứ loạn còn đau nỗi niềm.
Nào
ai ganh ghét, tị hiềm
Quanh
co bến cạn, giữa miền sóng con.
Nào
ai dạ sắt, lòng son
Giữ
cho bờ cõi, nước non thái bình
Nào
ai trọn nghĩa, vẹn tình
Ghé
vai san sẻ nỗi mình xót đau…
Thương
người chịu mệnh về sau
Giữ
cho muôn bóng cờ lau trắng trời
Tràng
An muôn sự đổi dời
Nén
hương hậu thế thay lời tri ân.
LẠI THAY PHÔNG
CẢNH CHO CHÈO
Lại
thay phông cảnh cho chèo
Thoắt
thôi mà đã giầu nghèo hiện ra
Nhỏ
nhoi một góc sân nhà
Mênh
mông với cả quốc gia cơ đồ
Một
con đường sỏi mấp mô
Một
bờ cỏ rậm bên hồ mù sương...
Vai
chèo quằn quại đau thương
Lớp
chèo biết mấy đoạn trường bên trong
Cảnh
chèo lận đận long đong
Đời
chèo diễn mãi chưa xong một đời
Sân
chèo nay đổi mai dời
Rồi
đây biết có ai mời phân vai.
THƠ RU
Thả
hồn theo cánh chim bay
Bâng
khuâng viết lại bao ngày thơ ru.
Ru
rừng đang gió mùa thu
Ru
sông mùa hạ, mịt mù bão đông
Ru
ngàn con sóng biển Đông
Ru
mênh mang những cánh đồng lúa xanh
Ru
con đường nhỏ lượn quanh
Ru
căn nhà lá yên lành tháng năm.
Ru
buồn cây cải xa xăm
Ru
thương cay đắng rau răm giữa đời
Ru
tan nát cả bao lời
Ru
trào nước mắt mây trời ngày Ngâu.
Ru
người đi vắng đã lâu
Suốt
từ năm ấy ở đâu không về (?)
Ru
ai giữ vẹn lời thề
Một
mình chịu đựng chẳng nề thiệt hơn.
Ru
căn bếp nhỏ cô đơn
Mẹ
già tóc bạc thêm hơn mấy lần.
Ru
người vợ trẻ tảo tần
Nuôi
cha, nuôi mẹ, chăm phần các con.
Ru
dòng máu đỏ như son
Chảy
ra tô thắm nước non ngàn đời.
Ru
ơi ru hỡi ru hời
Xé
lòng ta để cất lời thơ ru (!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét