(Viết khi về Hội thảo:
Tú Xương
với thơ Đường luật Việt Nam )
Quê
hương mình, chỉ của mình thôi
Dù
xấu đẹp cũng có đầy kỷ niệm
Yêu
mến, nhớ nhung, bao nhiêu câu chuyện
Cứ
nối dài chắp cánh cho thơ…
Ta
thương ta từng trải những bơ vơ
Bụng
đói lả, không còn muốn bước
Nắm
cơm nhỏ, ấy là mơ ước
Ai
cho ta trong lúc khó khăn…
Đã
có bao lần ta tự ăn năn
Nhớ
và nhớ chỉ là cửa miệng
Tự
thêu dệt ra bao câu chuyện
Để
mà thơ, mà thơ…
Ôi
quê hương, ta vẫn từng mơ
Trong
máu thịt chất đầy mộng tưởng
Chỉ
chua chát ngấm ngầm thụ hưởng:
Bao
mồ hôi xương máu cha ông.
Sáng
nay đây trời đất mênh mông
Hội
thảo cho ta về đất tổ
Ta
bất chợt hóa thành trẻ nhỏ
Tung
tăng trong buổi tựu trường
Một
chút ước ao rất đỗi bình thường
Một
lần nói trên lễ đài: cáo lỗi
Một
lần đã cả gan quá đỗi
Dám
tự mình kể hết mọi tâm tư…
(Đình Cổ Loa
hè 2004)
Xa
gần sáu chục năm rồi
Trường
xưa bao lớp đã ngồi nơi đây
Sân
đình thu nắng hao gầy
Vẫn
nghe văng vẳng tiếng thầy, tiếng cô
Ghế
bàn nghiêng ngửa lô xô
Bạn
bè đùa nghịch hét khô cả mồm…
Thoáng
qua trong ngọn gió nồm
Mắt
ai hoen lệ cái hôm rời trường
Người
đi công tác trên mường
Người
đi chiến đấu chiến trường nơi xa
Người
vào nhà máy thay ca
Người
về phường phố cờ hoa vui vầy
Người
về đồng ruộng cấy cầy
Người
thành cán bộ đêm ngày xa quê
Hôm
nay tất cả đã về
Để
ta ngồi tựa bên hè làm thơ
Nhớ
về lớp học ngày xưa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét