Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2014

VIẾT VỀ CHÍ LINH BÁT CỔ

QUA BẾN NHẠN LOAN (Nhớ về tướng quân Trần Khánh Dư) Tiểu mãn đang về trắng cả sông Nhạn Loan Cổ Độ rộng mênh mông Bác tiều xếp gánh chờ lên bắc Chú lái thu chèo đợi xuống đông Nắng muộn vẫn vương trên bãi sậy Sương chiều đã phủ mé đồi thông Thuyền than ẩn hiện vừa đi khuất Để lại đôi bờ nước trống không HUYỀN THIÊN CỔ TỰ Đến cửa Huyền Thiên nắng đã nhòa Khói trầm ngào ngạt tỏa bay xa Nền xưa nắng đốt phơi son đỏ Đường mới mưa chan nổi đá già Ngọc Đế mở đường nơi Cảnh Giới Phật Hoàng dẫn lối chốn Ta Bà Câu kinh nhật tụng vừa vang vọng Ngàn ánh sao bay trắng Nguyệt Hà. TÌM DẤU THÀNH PHAO Vài đống gạch non xếp chẳng đầy Thành Phao còn lại bấy nhiêu đây Minh Hồ mấy bận tan bờ bãi Lê Mạc từng phen nát cỏ cây Sườn núi quanh co làn khói phủ  Triền sông mờ mịt đám sương dầy Cánh đồng làng Ngọc đang vào vụ Rộn rã âm vang tiếng máy cầy

THƠ THÁNG CHÍN

TÌM THƠ Ta đã đi tìm, từ ấy chưa thôi Mùa chim én bay hoài trong nắng Từng qua hết bao mùa xa vắng Tưởng bao lần rời rã để buông xuôi. Ta vẫn đi tìm, từ bấy chưa nguôi Mùa xuân mới qua từ lâu lắm Mà chưa thấy đâu làn hơi ấm Nắng trưa nghèo, vài sợi chăng tơ Đã quen rồi mà sao vẫn bơ vơ Tình trăng gió lấp đầy trên mặt giấy Tình sông núi, tình em tìm không thấy Để thơ buồn, buồn mãi những ban mai. Ta đã yêu, muôn dặm hồn ai Nghe trong đất, mùa khô ngàn cơn khát Nghe trong gió, chiều hoang niềm xe xắt Tiếng ru hoài man mác giữa cô liêu. Ôi câu thơ, bao giằng xé trong yêu Một hạt bụi, một tia trời rực rỡ Như ta đó bao vết hằn rạn vỡ Giữa muôn ngàn tia chói cuối chiều xa. THÁNG CHÍN Tháng chín này cả ba bố con chung Ngày sinh nhật nối gần đôi con số Hai cô bé cứ ở bên cạnh bố Bánh kem mềm chan mật tiếng cười con Bố luôn nghèo chẳng có thứ gì ngon Một chút lương hưu chẳng bưa đôi bữa rượu Nên quần áo cũng chẳng mơ hàng hi...

THƠ ĐIỆN

THƠ ĐIỆN Thơ điện nói gì cũng điện Như đời ta điện mãi kề bên Mùa đông rét bếp hồng hơi ấm Lúc sang hè vòng quạt suốt ngày đêm Mỗi cuộc đời đâu có dễ quên Đĩa đầu thắp lờ mờ gác nhỏ Giờ như giữa thiên hà trăng tỏ Chính là ta xoay lưới điện soi vào THƠ MÁY MÓC Chớ bảo khô khan khó tỏ lời Tình thơ máy móc chẳng hề vơi Dù khi bụi khói vương đôi chỗ Lại lúc than dầu đọng mấy nơi Tường thép nóng ran cơn nắng dãi Mái tôn lạnh ngắt trận mưa rơi Mấy ai hiểu được bên trong đó Đêm trắng canh tàn chẳng nghỉ ngơi .