Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2012

LỤC BÁT CUỐI NĂM

Hình ảnh
THƠ GIÀ Giao thừa chép mấy vần thơ Đêm xuân se lạnh tóc mờ khói sương Nhớ xưa muôn vạn dặm đường Rầu lòng thay những đêm trường vắng ai Mưa dầm mưa mãi mưa hoài Băn khoăn năm tháng nối dài xa xăm. Ai kia thương rối ruột tằm Một đời lận đận yên nằm nhả tơ Bâng khuâng thương những ngày thơ Một thân đơn chiếc chơ vơ chợ đời. Nỗi niềm gửi đến bao người Cũng trong lam lũ một thời như ai Bến mê đau cả đời trai Cuốn theo đời gái mưa dài, nắng qua… Bão giông giăng dọc miền xa Dấu chân cha, bước mòn ba chiến trường Rưng rưng trong nắng hanh vàng Áo nâu sồng mẹ vắt ngang cánh đồng. Thương sao những đoạn đê vòng Tiễn người ra trận mà lòng quặn đau Và rồi dài mãi về sau Chiến tranh xé nửa để đau một đời Lệ thương tràn khắp cõi người Gửi niềm tâm sự rối bời trong ta. Giật mình nhớ thuở tuổi hoa Nhớ từ dáng bạn, nhớ ra dáng thầy Nôn nao nhớ đến những ngày Sớm hôm tát nước mê say bên đình Chiếc khăn kỷ niệm bạn tình Bồi hồi kể chuyện ...

THƠ THÁNG MƯỜI HAI

LẠI VỀ KINH BẮC Năm nay lại về Kinh Bắc Hòa vào không khí chơi xuân Thật may mỗi năm có tết Để ta vui được một lần Bao người thời trang Âu Á Còn em vẫn áo tứ thân Hài hoa, thắt lưng, khăn vấn Chẳng cần đổi mốt cách tân. Con đò cứ trôi chầm chậm Câu hát cứ nối miên man Khẩu trầu tra vôi hơi đậm Sau lưng tiếng cười giòn tan. Năm nay lại về Kinh Bắc Nơi nào ghi dấu tuổi thơ Mùa xuân cứ trôi, trôi mãi Cuộc đời như thực, như mơ.

LẠI NHỚ NHÀ QUÊ

HOA CAU Bảo rằng “sông rộng một gang” Chỉ qua “dải yếm” là sang tới rồi Thế mà mấy chục năm trời Vẫn không đến được với người tri âm. Khi yêu người chỉ nói thầm Lấy đâu báu vật để cầm làm tin Nhỏ nhoi, trời rộng cánh chim Biết đâu lối cũ mà tìm được nhau. Đành chờ đợi để lần sau Bâng khuâng ngồi ngắm hoa cau nở vàng. HOA NGÔ Đã lâu người mới quay về Hoa ngô xào xạc bên đê sông Cầu Áo ai phơi tím ruộng mầu Tóc ai chảy bạc cả đầu bến sông Chói chang khắp hết cánh đồng Con đò… đã chẳng còn trông thấy gì Gậy tre cắm dọc đường đi Nghiêng tai mãi chẳng nghe chi những lời Thôi dành mượn ánh mắt cười Gật đầu đáp lại với người thương yêu. Bờ đê vàng nắng trong chiều Chuyện ngày xưa, chẳng nhớ nhiều nữa đâu! Hoa ngô xào xạc bên nhau Rưng rưng hỏi lại… năm sau có về? RAU KHÚC Chẳng ai trồng khúc bao giờ Vẫn xanh, vẫn trắng cả bờ bãi sông Nếp hương ai lựa trắng bong Đậu xanh ai đãi vàng ong bên hè Em cười, khẽ rụt tay về C...

THƠ NHỮNG CHẶNG ĐƯỜNG

TÌM DẤU NHẠN LOAN Tìm dấu Nhạn Loan dưới nắng hè Dòng sông mùa lũ nước vàng hoe Đàn trâu gặm cỏ chen trên bãi Lũ trẻ mò tôm lặn dưới khe Nhà cửa mới làm vôi trắng toát Vườn cây vừa tạo quả xanh lè Bến thuyền ngày ấy không còn nữa Làng xóm yên bình dưới bóng tre BÙ NHÌN Thấy lão bù nhìn phóng bút chơi Ngờ đâu độc giả phán vang trời Lấy hình móc máy ra chê bạn Dựng ảnh vây vo để nhạo đời Triển lãm bày ra cho khách ngắm Cảnh quan dựng đó để ta ngơi Đồng quê lưu dấu nơi phường phố Cho kẻ vào thăm chụp ảnh chơi  

THÁNG 8 NĂM 2012

VỀ CÙNG SÔNG LÃNG Lâu lắm không về sông Lãng Nước triều mới cạn đêm qua Bùn loãng chan đầy mặt cỏ Thu vàng muôn lớp đùn xa   Sông vẫn chảy theo vườn cũ Dây trầu ngoi nước mà lên Vòi tre bò ngang mùa lũ Vô tình khi nhớ khi quên Dòng sông cứ trôi triền miên Bậc đá nằm yên trên đất Mùa lụt, mùa khô chồng chất Nhớ ngày gặp em đầu tiên… Chỉ mong gặp thêm lần nữa Cùng nhau giây phút cận kề Bờ khuya từng con sóng vỡ Còn em mãi mãi không về THẢ TAY BUÔNG NẮM TƠ HỒNG Ai làm say đắm hồn ta Để bâng khuâng những chiều xa đợi chờ Lời xưa hò hẹn chưa mờ Lẽ đâu lòng lại hững hờ xa xôi Cho dù trăng đã khuyết rồi Hẹn mùa trăng khác đền bồi cho nhau. Chẳng thà đắt lúa rẻ cau Chẳng thà ngập nước để đau cả mùa… Hôm nay khép áo lên chùa Nhớ về xưa cũ câu đùa bâng quơ Mấy mươi ngàn kiếp đã chờ Kiếp này đành nhẽ cập bờ bến không. Nhìn ra bốn phía mênh mông Thả tay buông nắm tơ hồng ngày xưa.

CHIỀU TRÊN SÔNG PHẢ LẠI

Hình ảnh

HOA BƯỞI HIỀN VÂN

Hình ảnh

NGẪU HỨNG HỌA THƠ

THƯƠNG AI (Họa thơ Lê Thị Thanh Xuân) Mở trang lưu bút giữa chiều đông Một khúc tình thư cháy cả lòng Giận lúc chung đôi sao chẳng nhớ Buồn khi lẻ bóng để hằng mong Bữa nay thơ đến thêm say đắm Mai tới người về thỏa đợi trông Sao Đỏ bên này chờ gặp mặt Cầu Lâm nơi ấy có sang không. THU SAY (Họa thơ Lê Thị Thanh Xuân) Chiều thu nhè nhẹ tỏa hơi may Gốc vải vườn sau lá rụng đầy Tiếng sáo lưng trời rền rĩ hót Cánh cò dưới bến mải mê bay Câu thơ ngắn ngủi khôn chia sẻ Khúc nhạc khô khan khó tỏ bầy Quân tử vô tình không trở lại Để người nhi nữ xót xa thay

AO BÈO CỦA MẸ

Hình ảnh
Ao bèo quê của mẹ ta Dáng lưng còng nhói lòng xa mỗi chiều

BIỂN CHIỀU

Hình ảnh

BẾN QUÊ

Hình ảnh

LỤC BÁT CHIỀU MƯA

THƠ BÈO Mẹ như bao mảnh thân bèo Nổi trên mặt nước rất nghèo phù sa Một đời dệt gấm thêu hoa Đẹp bao nhiêu cũng chỉ là cho con GỬI ĐỜI CHO THƠ Trải qua bao tháng năm trôi Những dòng mực tím bồi hồi hiện ra Trang nào của tháng năm qua Còn trang nào để mai ta gửi vào.    

THÁNG 7 NĂM 2012

TÌNH KHÚC KHÔNG LỜI Ta trở lại giữa mùa ra trái Bóng đa chùm ẩn kín trong mây Kìa ai đó đang trèo lên hái Khéo không mà rơi xuống nơi đây… Đa ngàn tuổi tóc dài như nắng Lúc ra trường, tay nắm trong tay Từ khi ấy bao mùa xa vắng Gốc đa càng như đắm, như say. Ta trở lại giữa mùa ra trái Chỉ mong sao đa nói một lời Để bao chú chim từ xa ngái Hót chào đa chiu chít ngang trời Ta về đây thôi đã chậm rồi Đa ngàn tuổi đã không còn nữa Khuôn cửa cũ, đá nhòe dấu vữa Đốt lòng ta trong tình khúc không lời   VỀ CÙNG SÔNG LÃNG Lâu lắm không về cùng sông Lãng Nước triều vừa mới cạn đêm qua Vết bùn nhão chan đầy mặt cỏ Sóng thu vàng muôn lớp đùn xa   Sông vẫn chảy dọc theo vườn cũ Những dây trầu ngoi nước mà lên Vòi tre mới bò ngang mùa lũ Để vô tình khi nhớ khi quên Bốn mươi năm lặng lẽ nằm yên Đôi bậc đá còn nguyên trên đất Bao mùa lụt, mùa khô chồng chất Sông ngày xưa, sông của bây giờ… Ta chia tay, rồi có đâu...

TÌM NGƯỜI BÊN GIẬU CÚC TẦN 2/2012

TÌM NGƯỜI BÊN GIẬU CUC TẦN Một căn nhà lá trống không Một hàng rào với tơ hồng đỏ au Người xưa giờ ở nơi đâu Vườn xưa cỏ rối nát nhầu xác xơ Ngoài sân đàn nhện chăng tơ Có còn ai đợi, ai chờ nữa không Thế rồi hè lại sang đông Ta đi chinh chiến rồi không trở về Thương ai giữ mãi câu thề Sáu mươi năm vẫn chưa hề cùng ai Cô đơn đêm lại càng dài Vì đâu người vẫn để hoài tuổi xuân. Phải chăng vì giậu cúc tần Vì thương người ấy ở gần nhà em Tơ hồng lại giở ra xem Có ai thương lấy thì đem về nhà. Cúc tần giờ đã không hoa Mỏi mòn bờ giậu người qua tìm người.