Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2011

GIẬU CÚC TẦN

GIẬU CÚC TẦN Từ khi có giậu cúc tần Đám tơ hồng đã bao lần vàng mơ Suốt từ năm ấy đến giờ Có còn ai đợi, ai chờ nữa đâu Thế rồi lâu đã thật lâu Ta mang trở lại gói sầu chia ly Năm mươi năm đã qua đi Bỗng nghe người ấy từ khi…một mình. Phải chăng vì giận chữ tình Tự mình bắt buộc chính mình cô đơn. Cúc tần giờ đã cao hơn Còn chăng bao nỗi oán hờn trong tim (?) Dằn lòng đành phải lặng im Lấy tơ hồng để xâu kim mỗi chiều. KHÚC MÙA THU (2) Khúc mùa thu tưởng đã phai nhoà Như mọi thứ đã yên trong xếp đặt Và cái khoảng cách lòng, cách mặt Sẽ là quên, quên hết chẳng còn chi Ta đâu ngờ tất cả đã chia ly Cứ hiện hữu để   ta vẫn thấy Và như thế, Khúc mùa thu năm ấy Mãi hằn sâu trong trái tim ta.

NHỮNG NGÀY THÁNG 9 (2011)

NHỚ VỀ THẦY GIÁO (Kính dâng thầy Vũ Kim Đàm) Khi tôi nhớ về thày giáo của tôi Thày đã xa rồi Chỉ còn lại những dòng thầy đã viết Cuốn học bạ đến giờ còn thân thiết Một lời khen mực tím mãi tươi nguyên. Khi tôi nhớ về thầy giáo của tôi Lòng chợt bình yên Bởi đạo lý thày cho con vẫn giữ Và vì thế chưa một lần vấp ngã Dẫu con đường uốn lượn trong đêm. Khi tôi nhớ về thầy giáo của tôi Lòng chợt se buồn Đò qua bến rồi không trở lại Mái trường cũ cô đơn vời vợi Bục giảng xưa muôn chân đã đặt lên Hình bóng thầy, còn mãi ở trong tim. HOA XẤU HỔ (Tặng Kim) Khi anh chạm vào em, em khẽ thu về Buồn vô tận, rời nhau ngày hôm ấy. Bao mùa hạ đã trôi qua từ đấy Em âm thầm ôm kỷ niệm xa. Em tiếc vì sao không mở lòng ra Ngay sau lúc bắt mình xấu hổ Để từng cánh hoa dần xé nhỏ Buồn trăm năm vì những vô tình. Khi anh chạm vào em, em chợt giật mình Hoa xấu hổ gập vào trong ủ rũ Em đâu biết ngày mai rời bến đỗ Chỉ còn chờ giây phút nói cùng ...

ĐÔI VẦN THƠ NGẠO

NGẠO ĐỜI Cáo vẫn nhe răng đợi bắt gà Người đòi biến hoá tựa như ma Khôn ranh tráo trở cong thành thẳng Dại dột ngu ngơ chính hoá tà Làm một nói mười khôn vẫn lọt Lỗi trăm kể một khéo mà qua Mới hay mọi sự không như ý Thiên hạ xem chừng chẳng nhận ra TẠO “LỐC” Tạo “lốc” hình như để lấy oai Ngờ đâu hũ nút cả trong ngoài Bấy chầy chẳng thể khua ra chữ Mai nữa chưa chừng vướng phải gai Đến cuộc mới hay nhiều vướng víu Vào rồi chợt hiểu lắm bi hài Loăng quăng vài tiếng khơi mào vậy Mong bạn qua thăm hoạ một bài. SỐ PHẬN THƠ CÁCH LUẬT Đã khi bài cổ chạy theo đời Cách luật xem chừng ít kẻ chơi Ông bảo cũ càng coi chán mắt Bà chê đơn điệu đọc thừa hơi Tưởng khi đè ép rồi tan cuộc Chợt lúc bung ra lại gặp thời Khắp chốn làm thơ in bán sách Muôn nơi xướng hoạ gửi đi mời THƠ ĐÒI ĐƯỢC GIẢI    (PB1) Thơ đòi được giải lạ kỳ thay Thiên hạ giật mình lắm sự hay Chuẩn mực kẻ cầm không tính mốc Bậc thang người nắm ...

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ

NGẪU HỨNG ĐỜI THƠ (Tặng các nhà thơ mà ta từng yêu mến) Ta đã từng quen tin những dòng thơ Từ tim óc những cuộc đời từng trải Chợt phát hiện phía sau niềm khắc khoải Một câu cười ngơ ngác đến hồn nhiên. Tất cả những gì từng có trong tim Bao yêu mến hoá ra toàn oán hận Bao chân lý hoá ra toàn ngộ nhận Để mơ hồ đau đớn đến cuồng điên. Ai đã soi mình vào chiếc gương xiên Để mơ thấy một hình hài biến ảo Để xem thấy một góc tròn đáy chảo Ngỡ như mình khác lạ một trời riêng. Chẳng ai hèn khi một chốc chưa thiêng Một chốc nhỏ nhoi thường tình vốn có Một chốc riêng mình giữa nơi gậm xó Gói trong lòng ngọn sáng chữ trung trinh. Chẳng ai buồn khi mình bị rẻ khinh Cái ngốc nghếch một thời còn quá trẻ Cái xa xót bởi những lần sứt mẻ Những niềm tin chợt tắt bởi mưu sinh Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhanh Chỉ một nỗi đau không ai tin nữa Lòng chung thuỷ chợt bất ngờ đổ vỡ Phản lại thời gian, phản lại chính mình. Ta chợt buồn khi bao...

BÊN BỜ LÃNG GIANG CÔN SƠN NÔNG CỐNG

Hình ảnh

THƯƠNG NGƯỜI BÁN CHIẾU HỒ TÂY

ĐÔI ĐIỀU VỀ BÀ THỊ LỘ Bỗng đâu lá rụng hoa rơi Bỗng đâu ngọc đá một thời nát tan Bỗng đâu dậy đất hàm oan Bỗng đâu máu đỏ dương gian ngập đầy Ơi người bán chiếu Hồ Tây Câu thơ ướm hỏi chứa đầy vấn vương Trách chi nguyệt thẹn hoa nhường Thâm cung hẹp lối đành vương luỵ đời Dạy bao nhân nghĩa cho người Còn mình đành để đất trời ghét ghen Trách chi phẩm đỏ, tay hèn Làm sao tránh được trắng đen ẩn hình Những là oan khuất phận mình Một loài rắn trắng tuyệt tình đáng thương Một tay thí nghịch bạo cường Một thân mệnh phụ ví phường nguyệt hoa. Mấy ai hiểu được cho bà Đành gieo đôi vận kết hoa dâng người Chiều Côn Sơn vạn tiếng cười Mênh mông hoa nắng một trời gió đông.. BÙ NHÌN Bù nhìn đứng đó canh ngô Biết đâu cơm áo dạt xô cõi đời. Bù nhìn hay chính là người Ra hình méo mó để rồi lặng thinh Cô đơn đứng đó một mình Để buồn thêm cả nhân tình thế gian Mặc cho nắng đổ, mưa chan Không kêu, không khóc, không than một lời Bù nhìn ơi! b...

MỘT SỐ BÀI THƠ LÀM VÍ DỤ

PHÓ THƯỜNG DÂN (Bài xướng) Từ ngày trở lại phó thường dân Mọi sự đua chen cũng nhạt dần Sáng đến đôi trang, tăng trí não Chiều về mấy chưởng, giúp rèn thân Cơm rau, dưa, giá thanh mà ngọt áo sợi, bông, tơ mát lại thuần Phú quý mặc ai nơi huyện sở Một mình vui cảnh phó thường dân VỚI BÌNH DÂN (Hoạ bài Phó thường dân) Người nào chẳng ở chốn bình dân Cố nhớ đừng quên mất gốc dần Phú quý quen mùi chừng khó bỏ Nghèo hèn tập mãi chửa nên thân Thẳng ngay, bộc trực, danh càng đẹp Bình dị, thanh cao, tính cũng thuần Cái sự làm mình ra khác lạ Sao bằng trở lại với bình dân SÁU MƯƠI Sáu mươi lặng lẽ, bước đường xa Thoắt cái thời gian, đã đến già Khúc hát xông pha, chưa kịp dứt Bài thơ chiêm nghiệm, mới vừa ra Vườn xuân cứ hẹn, kêu đi tới Ngõ trúc khi cần, đón lại qua Muôn sự ngoài đời không vướng bận Đôi dòng thi phú, một hồn ta. CẢ NƯỚC PHANG (Hoạ bài Con chuột của Yên Thao) Năm Hợi qua rồi năm Tý sang Thời gian ngắn ngủi...