KÉN CHỒNG (Cụ già đã tám mươi tư Ngồi bên cửa sổ viết thư kén chồng) Sắp tám mươi tư mới kén chồng Hỏi người năm ấy có còn không Da mồi đánh phấn thành ra trắng Má nám thoa son cũng phải hồng Vóc hạc chẳng qua vì nắng hạ Mình gầy cũng bởi tại mưa đông Mấy lần hò hẹn sao chưa tới Nên nỗi bơ phờ mỏi mắt trông QUÉT THÓC RƠI Mẹ cầm cây chổi rễ tre Quét đi quét lại từng khe đất đồng Hạt rơi, hạt vãi chất chồng Theo bàn tay mẹ vào trong lá buồm Đơn côi một ngọn gió nồm Chẳng làm khô nổi lưng còm mồ hôi Nhà ta hết gạo lâu rồi Thiếu ăn chạy bữa từ hồi tháng năm Kiếp thuê cơm đứng, cơm nằm Mẹ lo nghèo túng cả năm, cả đời… Nhìn con mẹ chỉ khẽ cười Quê mình còn có bao người cháo rau Khem vụ trước thiếu vụ sau Xót xa hạt rụng mà đau những ngày Giữa chiều nắng hạ chầy chầy Rễ tre, buồm cói vơi đầy tình thương Một thưng gạo giữa đời thường Trút sang bị cói người đương đói lòng Lặng im như thóc trên đồng Rưng rưng khóe mắt, mẹ khôn...
Bài đăng
Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2017